Thiên Mệnh Chí Tôn


Hôm nay Dương Hạ vốn đã nghĩ kĩ rồi.

Mình chỉ cần nói là có nguy hiểm đến tính mạng thì theo như hiểu biết về Trần Khiêm trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ đến.

Sau khi Trần Khiêm đến, mình vừa khóc lóc ầm T vừa treo cổ, chắc chắn anh ấy sẽ không nhẫn tâm rồi an ủi mình.

Như vậy thì mình có cơ hội gương vỡ lại lành với Trần Khiêm rồi.

Đừng thấy Dương Hạ hận Trần Khiêm.

Nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong việc khiến Trần Khiêm hối hận thôi.

Cho dù hôm đó thật sự bắt được Trần Khiêm, Dương Hạ cũng sẽ không để thuộc hạ đánh anh bị thương.

Nhiều nhất thì cũng chỉ mỉa mai anh, cho anh biết cảm giác rơi vào tay mình là như thế nào.

Tóm lại chính là muốn Trần Khiêm khó chịu mà thôi.

Giờ thì hay rồi, Trần Khiêm lại phớt lờ mình luôn.

“Aaal Tức quá đi mất!”

Mặc dù nhà họ Long cũng rất ghê gớm, nhưng Dương Hạ cũng hiểu, đâu có ghê gớm băng Trần

Khiêm được!

“Chị, em làm theo lời chị, nhưng anh ta lại đi đính hôn với người khác!”

Dương Lộ nói.

“Hừ, chị không tin, chị không tin. Anh ấy thật sự đính hôn với Tân Nhã sao? Chị không tin!”

Dương Hạ càng trở nên lo lảng, thực tế thì từ tối qua, lúc biết được tin này, cô ta đã rất lo lắng rồi.

Dù sao thì nhà họ Tân ở Yên Kinh biết, nhà họ Long ở Yên Kinh cũng biết, mà nhà họ Long biết thì chắc chản là Dương Hạ dễ dàng biết được.

Choảng! Đập mạnh bình hoa xuống đất vỡ tan tành, Dương Hạ ngồi trên sô pha không nói gì.

Cùng lúc đó.

Sân bay Kim Lăng.

“Wow, Kim Lăng thật sự đẹp quá, còn đẹp hơn cả Cảng Đảo nữa, ha ha!”

“Đúng đấy, lần này thật sự không uổng công mà. Phải rồi Mộc Vũ, cậu với chồng cậu phải dẫn bọn tớ đi chơi đấy, lần này chỉ nghỉ có vài ngày, bọn tớ còn không thèm về nhà mà muốn cùng cậu đến Kim Lăng thăm thú, không thể để bọn tớ thất vọng đâu đấy!"

Mấy cô gái kéo vali ra ngoài, phấn khích nói chuyện với nhau.

“Đúng rồi Mộc Vũ, cậu từng nói bạn trai cậu rất ngầu, nhưng sao cậu không để cậu ấy đến đón bọn mình?”

Cô gái cứ mãi phấn khích nói chuyện chính là một cô gái dễ thương với cái đầu nấm.

Thuộc kiểu con gái dễ thương. Gương mặt mũm mĩm như em bé.

Trong sáu cô gái thì cô ấy là người ngây thơ, dễ thương nhất.

“Ôi chao, cậu chưa nghe Mộc Vũ kể à, bạn trai cậu ấy là một đầu gỗ chính hiệu đấy, lòng dạ ngay thẳng, không biết tạo lãng mạn bất ngờ đâu. Hai người ở bên nhau, thật ra đầu gỗ thì cũng không sao, nhưng ít nhất một người phải tạo cho người kia chút lãng mạn bất ngờ mới được, nếu không thì cuộc tình này làm thế nào mà duy trì được, cho nên Mộc Vũ của chúng ta đương nhiên phải tạo bất ngờ cho Trần Khiêm rồi!”

Một cô gái có mái tóc dài tới eo cũng cười nói.

“À à, tớ hiểu rồi, tớ nhớ là khoảng thời gian trước sinh nhật Trần Khiêm, Mộc Vũ còn gọi cho Trần Khiêm, nói với Trần Khiêm mấy ngày nữa sẽ được nghỉ, khi đó Mộc Vũ nói có thể có việc không về được, cuối cùng Trần Khiêm còn nói đợi sau này sẽ đến thăm Mộc Vũ. Tớ cũng đang say, sau đó còn bóng gió nói cậu ấy được nghỉ mà sao không biết chủ động đòi hỏi một chút! Ha ha ha!”

Cô gái dễ thương cười lớn, nói.

“Đúng đấy, khi đó cũng là Mộc Vũ không nhịn được cho nên mới kể với Trần Khiêm, chứ nếu là tớ thì tớ không nói đến chuyện được nghỉ đâu, mà cứ thế quay về cho cậu ấy một bất ngờ là tốt nhất. Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, đầu gỗ như vậy, nếu như không dẫn dắt cậu ấy, nói không chừng đầu cậu ấy lại càng thêm gỗ!”

Có cô gái khác nói.

Tô Mộc Vũ nghe bọn họ nói, hình như cũng có gì đó đúng đúng.

Nhưng đâu có nhiều ý tưởng như vậy chứ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn