Thiên Mệnh Chí Tôn


Rốt cuộc là tình huống gì thế này?

Trần Khiêm thật sự là tên khốn à?

Tô Mộc Vũ gọi cho Trần Khiêm mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy.

“Sao cậu ấy không nhận điện thoại của tớ chứ!”

Tô Mộc Vũ lo lắng nói: “Trước đây, chỉ cần tớ gọi, cậu ấy sẽ nghe máy ngay!”

Cuối cùng Dương Hạ cũng chắc chắn, quả thực là Trần Khiêm bắt cá hai tay, hơn nữa vẫn luôn giấu Tô Mộc Vũ.

Ha ha ha!

Dương Hạ bồng nhiên nảy ra một kế hoạch.

Lúc này, thấy Tô Mộc Vũ đang chuẩn bị đi.

Dương Hạ vội hét lên: “Mộc Vũ, cô đợi một chút!”

“Cô muốn làm gì nữa?” Tô Mông Mông lạnh lùng nói.

Dương Hạ cắn môi, nước mắt lưng tròng: “Mộc Vũ, mặc dù trước đây chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng tôi biết cô là một cô gái tốt. Vừa nãy tôi cư xử với cô như vậy chỉ vì tôi không nhãn tâm nói với cô sự thật, cô sẽ rất thất vọng!”

“Ha ha, mèo khóc chuột giả vờ thương xót sao, đừng nghe cô ta nói!”

Tô Mông Mông nói.

“Mộc Vũ, cô cảm thấy tôi ổn sao? Đúng thế, mặc dù hiện tại tôi vào biệt thự Vân Đỉnh ở, Trần Khiêm cho tôi rất nhiều vinh hoa phú quý. Nhưng anh ấy khốn nạn cỡ nào cô biết không, anh ấy nói, một con ngựa tốt thì sẽ không ăn lại cỏ cũ, cho dù tôi có con của anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không ở bên cạnh tôi!”

“Hơn nữa, Mộc Vũ, tôi nói với cô một bí mật động trời!”

Dương Hạ nói. Tô Mộc Vũ hỏi: “Bí mật gì?”

Dương Hạ đè thấp giọng nói: “Hóa ra, Trần Khiêm chính là cậu Trần của Kim Lăng, có rất nhiều tiền, là một cậu ấm siêu giàu có! Vì tôi có con của anh ấy nên anh ấy mới nói cho tôi, không biết là cô đã biết chưa?”

Tô Mộc Vũ nhìn Dương Hạ, hơi tin tưởng, gật đầu.

Đúng vậy, lúc đầu Trần Khiêm nói thân phận của cậu ấy không thể bị lộ được.

Bây giờ Dương Hạ cũng đã biết rồi, hơn nữa còn ở biệt thự Vân Đỉnh, thế này thì đã rõ vấn đề rồi.

“Phải rồi, cô có thể tìm được đến đây, chắc chắn cô cũng biết thân phận của Trần Khiêm! Đúng thế, trước đây anh ấy không như vậy, anh ấy trở nên giàu có hơn, đàn ông mà có tiền thì sẽ trở nên xấu xa, giờ tôi có con với anh ấy, chỉ hi vọng anh ấy có thể quay về bên tôi. Nhưng không thể nữa rồi, bởi vì anh ấy đã ở bên một cô gái khác rồi!”

Dương Hạ khóc.

“Cô gái khác?” Tô Mộc Vũ nói như không còn chút sức lực nào.

“Đúng vậy, nếu Trần Khiêm muốn ở bên cô gái khác, tôi cũng sẽ buông tay. Nhưng một mặt anh ấy lừa dối tôi, nói muốn ở bên cạnh tôi; một mặt thì ở bên cô gái khác. Hôm nay là ngày anh ấy với cô gái đó đính hôn! Tôi thì lại không dám đi ngăn cản, bởi vì anh ấy sẽ đánh tôi!”

Dương Hạ khóc.

Tô Mộc Vũ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

“Cậu ấy với người đó đính hôn ở đâu? Tôi đi tìm cậu ấy!"

Tô Mộc Vũ lạnh giọng nói.

“Cậu ấy ở...”

Dương Hạ nói ra địa điểm nơi tổ chức đính hôn, ban đầu cô ta còn định đến đó làm ầm ï một trận. Nhưng mà nghĩ nếu mình đi thì sẽ phản tác dụng, cho nên mới bỏ suy nghĩ đó mà ở nhà ngủ.

Không ngờ Tô Mộc Vũ lại đột nhiên quay về, quả thực là trùng hợp quá.

“Nhưng cô phải hứa với tôi, đừng khai tôi ra, nếu không anh ấy sẽ đánh chết tôi mất!”

“Tôi biết rồi!" Nói xong, Tô Mộc Vũ với mấy chị em rời đi.

Trên đường, Tô Mộc Vũ vẫn cảm thấy khó mà tin được, cô vẫn luôn rất tin tưởng Trần Khiêm, cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm người đâu.

Đương nhiên cũng sẽ không hiểu lầm Trần Khiêm chỉ vì những lời nói từ một phía Dương Hạ.

Cho nên cô muốn tự mình xem xem rốt cuộc những điều Dương Hạ nói là thật hay giả.

“Hừ, thật là nực cười, còn xem người ta là báu vật, ngày nào cũng nhắc bảy lần tám lượt, cuối cùng thì sao, trong lòng người ta hoàn toàn không có cậu!”

Ngô Văn Văn lạnh lùng cười.

“Được rồi Văn Văn, bây giờ trong lòng Mộc Vũ đã đủ loạn rồi, cậu đừng nói nữa được không hả?”

Tô Mông Mông nói.

Tài xế lái xe đi được một lúc, sau đó xe dừng lại trước cổng một khách sạn.

“Mộc Vũ, chắc là ở đây rồi!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn