Thiên Mệnh Chí Tôn


Cái gì? Cậu nói căn nhà đó là cậu cho cô gái kia mượn?”

Trần Khiêm lại kể cho Tô Mông Mông chuyện của Dương Hạ.

Còn chuyện Dương Hạ nói cô ta mang thai, Trần Khiêm cũng không rõ.

Nhưng cũng không khó để tưởng tượng, Dương Hạ chẳng có lòng tốt gì, món nợ này về sau sẽ tính.

Giờ Trần Khiêm chỉ không muốn để Tô Mộc Vũ hiểu lầm thôi.

“Được rồi được rồi, thấy cậu cũng không giống như đang nói dối, tôi sẽ đi khuyên Mộc Vũ. Tốt nhất là cậu đừng có nói dối, cậu biết không, Mộc Vũ ghét nhất là người khác nói dối cậu ấy!”

Chỉ tiếp xúc đơn giản như vậy thôi, Tô Mông Mông cũng nhận thấy, trông Trần Khiêm cũng không giống kiểu cậu ấm quần áo là lượt vô tâm.

Mà cho người ta cảm giác rất hiền lành.

Nếu như cậu ấy thật sự không làm như vậy, đương nhiên Tô Mông Mông sẵn sàng giúp cậu ấy rồi.

Thế là Trần Khiêm ở dưới lầu đợi.

Tô Mông Mông đi lên.

Nhưng chẳng lâu sau thì cô ấy lại vội vã đi ra.

“Ôi, Trần Khiêm, tôi không giúp được cậu rồi khuyên Mộc Vũ không nghe, cũng không muốn gặp cậu. Lần này cậu thật sự làm cô ấy tổn thương rồi, cậu nên về đi thôi...”

Tô Mông Mông nói, nói xong thì cô ấy đi vào. luôn.

Aizl

Trong lòng Trần Khiêm rất khó chịu.

Không dễ gì mới chờ được Tô Mộc Vũ về, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng lại về ngay phút thứ tám mươi chín.

Lúc này.

Điện thoại Trần Khiêm bỗng vang lên.

Lấy ra nhìn, là Tô Tử Nguyệt.

“Tử Nguyệt, sao vậy?”

Trần Khiêm khẽ cười, ngay từ đầu, Trần Khiêm đã đối xử với Tô Tử Nguyệt như em gái của mình rồi.

“Cậu Trần, tôi không phải Tử Nguyệt, tôi là Ngụy Lâm, đồng nghiệp của cô ấy, lần trước chúng ta có gặp nhau rồi!”

Giọng nữ trong điện thoại nói. Nghe giọng điệu thì hình như có chuyện gì đó rất gấp.

“Tôi nhớ rồi! Sao vậy?” Trần Khiêm vội hỏi.

“Là Tử Nguyệt, cô ấy xảy ra chuyện rồi, giờ đang đi bệnh viện!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn