Thiên Mệnh Chí Tôn


Một vị bác sĩ Đông y lớn tuổi trong đội ngũ y tế của mình vẫn còn ở lại đây để phụ trách chăm sóc.

Lúc này, đang tiến hành châm cứu cho Tô Tử Nguyệt.

Có rất nhiều bác sĩ Đông y của bệnh viện đứng ở một bên để học tập.

Thiên Long Địa Hổ cũng ở đây.

“Lấy hai cây kim nát châm ở đó làm gì, không có tác dụng nào đâu!”

Trần Khiêm dẫn ông Tần vào.

Ông Tân liếc nhìn, sau đó lạnh lùng cười.

“Ông là ai? Bác sĩ Hồ là người mà ông có thể nói lung tung được à, người đâu rồi, đuổi ông già này ra ngoài cho tôi!”

Viện trưởng ở bên cạnh, nghe thấy những lời này thì lập tức không vui.

Bác sĩ Hồ đã nổi tiếng nhiều năm rồi, bọn họ ở đây đều là hậu bối, lúc này đây có thể được tận mắt chứng kiến tay nghề của ông ấy, vui mừng còn không kịp.

Sao có thể để cho một người lạ xúc phạm được chứ.

Lúc này, bác sĩ Hồ cũng cau mày.

Nhưng thấy ông già này là người cậu Trần dẫn đến, có tức giận thì cũng phải nhịn.

“Nghe ý của ông thì ông cũng hiểu y học sao?”

Bác sĩ Hồ cười khẩy: “Lớn tuổi vậy à, già mà không nên nết!”

“Ai gì mà không nên nết, biến qua một bên đi!”

Ông Tân đẩy bác sĩ Hồ ra, rút luôn mấy cây kim mà bác sĩ Hồ đã châm trên cánh tay của Tô Tử Nguyệt.

“Ông ông ông!” Bác sĩ Hồ tức giận, mặt tái xanh đến nơi.

“Ông cái gì mà ông, cô bé trúng trùng độc, ông châm lung tung, làm tốc độ lưu thông máu tăng lên, chẳng phải ông đang khiến trùng độc trong người cô ấy chạy loạn lên à?”

Ông Tân nói.

“Ông hỏi cháu, năm tám tuổi, cháu đã xuất hiện triệu chứng này rồi phải không, nhưng mà khi đó chắc là chỉ chóng mặt thôi nhỉ? Đến năm mười hai tuổi lại xuất hiện thêm lần nữa, miễn cưỡng thì xem như là choáng váng chóng mặt đi. Năm mười sáu tuổi thì nặng hơn một chút, ngoài chóng mặt ra thì chân tay đột ngột yếu đi nhỉ? Hiện tại cháu hai mươi hai tuổi, không cần nói cũng biết, chắc chắn là hôn mê ngay tại chỗ rồi!”

Ông Tân đột nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt rồi hỏi.

Rõ ràng Tô Tử Nguyệt nằm trên giường bệnh rất ngạc nhiên: “Sao ông biết?”

Trần Khiêm cũng kinh ngạc nhìn ông Tân.

Ông già này thật sự khá đấy, vậy mà cũng có thể nhìn ra?

Nhưng mà nghĩ lại, lần đầu tiên mình gặp ông lão, ông lão đâu có minh mẫn như vậy, hơn nữa khi đó chân còn bị thương, mình đưa ông lão đi khám mà.

Nhưng bây giờ, Trần Khiêm cũng không tiện hỏi ông Tần rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Nhưng nếu ông lão thật sự có thể chữa được, như vậy là tốt nhất.

“Được, cháu là bạn gái của cháu trai ông, ông sẽ chữa cho cháu, giúp cháu hút con trùng này ra!”

“Cảm ơn ông!”

Tô Tử Nguyệt nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn