Thiên Mệnh Chí Tôn


Ngược lại, nếu trong vòng tròn này bạn là người rất ngầu, thì khi bạn giới thiệu bạn bè của bạn vào, mọi người cũng sẽ lao tới mà lấy lòng.

Tô Tử Nguyệt vốn không muốn để Trần Khiêm phải mất mặt trước bạn của anh, nhưng không ngờ, hình như cô Hồ xinh đẹp này không thích mình lắm.

Tô Tử Nguyệt đỏ mặt, hậm hực cầm trái cây về.

“Tuệ Mẫn, đây là quýt đường mà người thân ở quê gửi cho tớ, rất ngọt, tớ bóc một quả cho cậu thử nhé!”

Thẩm Quân Văn chỉ cười khổ một tiếng.

Người có thân phận địa vị như bọn họ thì càng có nhiều người nịnh bợ. Không phải ai bọn họ cũng có thể coi trọng và cho cơ hội được nịnh bợ.

Lúc này, Hồ Tuệ Mãn gật đầu.

“Quýt này ở Kim Lăng rất nổi tiếng, chúng tôi thường ở phía Bắc, cũng muốn nếm thử!”

Lúc này, có vài cô gái ở đối diện trêu đùa nói.

Rõ ràng bọn họ từ nhiều nơi khác nhau tạo thành một nhóm.

“Được được được! Cho mọi người!”

Thẩm Quân Văn cười nói, đưa quýt cho bọn họ. Mình thì bóc vỏ cho Hồ Tuệ Mãn.

Hồ Tuệ Mẫn ăn một miềng: “Ừ, ngọt thật!”

Sau đó mọi người lại nói về một số chuyện thường ngày.

Trần Khiêm thấy Tô Tử Nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt.

Thật ra trong lòng cũng hơi tức giận.

Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng quá xem thường người khác rồi.

Cười cười võ vai Tô Tử Nguyệt, còn bóc cho cô ấy một quả quýt.

“Trần Khiêm, sao chúng ta phải đi Lương Thành?”

Lúc này, Tô Tử Nguyệt hỏi.

“Đến lúc đó tìm một chiếc xe đi, không có gì đặc biệt thì tạm thời không cần sản nghiệp ở Thục Xuyên giúp đỡ! Tính sau đi!”

Trần Khiêm nói.

Dù sao chuyện ba giao cũng phải bí mật điều tra, hiện tại cũng chỉ có một mình Lý Chấn Quốc biết.

Còn những người khác đều nghĩ rằng Trần Khiêm đến Thục Xuyên để du lịch.

Cho nên bây giờ Trần Khiêm không có gì cần nên cũng không thông báo cho sản nghiệp ở bên Thục Xuyên của chị.

Nghe nói sản nghiệp cũng không lớn lắm, còn kém xa ở Kim Lăng.

Chớp mắt, hơn bốn tiếng đồng hồ trôi qua. Gần tối.

Lúc này, bên ngoài trạm tàu cao tốc Thục Xuyên.

Có mười mấy chiếc xe sang đang chờ sẵn.

“Sao còn chưa tới nữa chứ? Đứng nấy giờ hơi mệt rồi, Tổng giám đốc Chu, ông cũng đã điều động rồi, phải đón ai vậy?”

“Ngậm miệng, đứng đàng hoàng cho tôi, một khi sự ngu dốt của cô mạo phạm đến người này, thì cô không gánh nổi đâu!”

Lúc này, người đàn ông trung niên gọi là Tổng giám đốc Chu kia vẻ mặt nghiêm khắc gắt lên với nữ giám đốc cấp dưới của mình.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn