Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn dạy dỗ cậu lâu rồi nhưng mọi người đều ca tụng cậu, bình thường tôi chịu đựng, nhưng bây giờ tôi không cần phải chịu đựng nữa! Tôi đứng ở đây giãm chân một cái thì người khác còn phải cúi đầu khom lưng với tôi, mà cậu thì có gì!”

Dương Hoa Lệ nói xong thì giơ tay muốn đánh nữa.

“Dừng tay lại, Dương Hoa Lệ cậu muốn làm gì?”

Đúng lúc này, vài cô gái chạy đến.

Trong đó có Lý Hiểu Vân và bạn cùng phòng với Tô Mộc Vũ.

Lý Hiểu Vân kêu lên.

Ban nấy thấy Dương Hoa Lệ kéo người vào là mọi người đã cảm thấy là lạ.

“Cậu dựa vào đâu mà đánh Mộc Vũ?”

Lý Hiểu Vân nói.

“Tôi đánh đó thì sao? Thì sao hả??? Bây giờ tôi mới là chị đại, tôi không thích cậu ta nên dạy dỗ cậu ta đói”

Dương Hoa Lệ hét.

Nói xong, lại chỉ vào Tô Mộc Vũ nói: “Sau này ở đây, ngoan ngoãn lại đi!”

Nói xong thì kéo một đám người đi. “Mộc Vũ, cậu có sao không?” Tô Mông Mông lo lằng hỏi.

“Tớ không sao!”

“Mẹ nó, Dương Hoa Lệ này quá đáng lắm rồi! Cứ ngỡ cậu sẽ được chạy hiện trường nhưng bây giờ, cậu ta lại xếp cậu ra cổng tiếp khách, cậu ta quá đáng thật đấy, chịu không nổi nữa, chúng ta đánh cậu ta một trận đi!”

Tô Mông Mông hung hăng nói.

“Đừng, các cậu đừng vì tớ mà gây chuyện với cậu ta, nếu không sẽ khó mà đứng ở đây được, không còn cách nào khác, cô ta là chị đại khu này!”

Tô Mộc Vũ cảm kích.

Còn về chuyện tiếp khách, thì cứ tiếp khách thôi.

Tô Mộc Vũ thật sự không muốn liên lụy đến nhóm Tô Mông Mông.

“Mộc Vũ, hai chúng ta làm người tiếp khách, bây giờ có rất nhiều doanh nhân đến rồi, chúng ta sang đó thôi..."

Lúc này, Mã Nam bước đến, nhìn Tô Mộc Vũ, thầm thì.

“Hừ, nịnh bợ người ta rồi thì cũng có thấy cậu phất lên đâu!”

Tô Mông Mông mỉa mai.

Mọi người đều khinh thường Mã Nam, sau đó mới đi làm việc.

Tô Mộc Vũ cũng nhìn Mã Nam rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Ra đến cổng, trên quảng trường, dòng người đã tấp nập, có rất nhiều doanh nhân lớn đã vào trong.

Mà tiếp khách, nói thật thì sẽ phải đứng ở ngoài mãi.

Không giống như Dương Hoa Lệ, có thể qua lại với nhóm doanh nhân.

“Mộc Vũ, tớ... tớ xin lỗi cậu

Mã Nam nhìn gương mặt bị đánh ửng đỏ của Tô Mộc Vũ.

Khóc thút thít nói. Đúng vậy, ra ngoài học tập, ai đối xử tốt với mình nhất, chắc chăn là Tô Mộc Vũ rồi, có lúc mình không có tiền thì Tô Mộc Vũ còn tiếp tế cho mình.

Nhưng bây giờ mình đã hại cậu ấy thành như vậy, Mã Nam cảm thấy không nỡ.

“Mộc Vũ, tớ bị ép buộc, tớ có nỗi khổ trong lòng...” Mã Nam khóc lóc nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn