Thiên Mệnh Chí Tôn


Vì thế Mã Nam nói chuyện đã hại Tô Mộc Vũ thế nào.

Đại khái là, Mã Nam cũng cảm thấy cơ hội lần này của đài truyền hình cũng rất quan trọng với mình, thậm chí Dương Hoa Lệ còn mang chuyện chức vụ công việc sau này ra làm điều kiện dụ dõ.

Hoàn toàn ngược lại, nếu Mã Nam không chịu làm theo thì cô ta sẽ làm Mã Nam không có cơ hội được thực tập.

Mã Nam không còn cách nào khác, vì thế cuối cùng vẫn đồng ý.

Mà Tô Mộc Vũ thì mặc dù hơi giận Mã Nam nhưng chuyện đến nước này thì cũng không còn giận nữa.

Dù sao cũng đâu thể trách Mã Nam hết được, nếu mình từ bỏ công việc này, ảnh hưởng đến công việc sau này thì có thể quay về Kim Lăng, vẫn còn gia tộc của mình và Trần Khiêm.

Mà nếu Mã Nam từ bỏ thì cậu ấy sẽ trắng tay.

Chỉ sợ cho dù là mình, mình cũng sẽ làm như vậy nhỉ?

Mà đầu sỏ gây tội là Dương Hoa Lệ.

Nếu phải hận thì phải hận Dương Hoa Lệ mới đúng.

“Mộc Vũ, tớ nghĩ xong rồi, tớ sẽ liều với Dương Hoa Lệ, không muốn cậu ta đối phó với cậu như vậy nữa!"

Mã Nam tức giận nói.

“Không cần, tớ không trách cậu, tớ biết cậu có nỗi khổ riêng, chuyện này là chuyện giữa tớ và Dương Hoa Lệ, tớ không trách ai cả!”

Tô Mộc Vũ vội nói.

“Hừ, hai người các cậu, đừng nói năng lung tung nữa! Đứng canh đàng hoàng cho tôi!”

Đúng lúc này, Dương Hoa Lệ bước ra, đang cực kỳ đắc ý.

“Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn nữa, hai người các cậu cũng ra đây đứng đi, tiếp khách mà đâu thể ít người quá được, nên tôi đã xin thêm thêm hai người!”

Nhìn Tô Mông Mông và Ngô Văn Văn, Dương Hoa Lệ đứng ở cổng, giờ phút này đã bắt đầu có lãnh đạo bước ra nên chuẩn bị làm công tác tiếp đón.

“Tổng giám đốc Từ ở Yên Kinh, cậu Từ đến!”

Lúc này, mặc dù có tiếng kêu hô, một cậu công tử như hội tụ cả tinh hoa nhật nguyệt bước đến.

Hơn nữa còn đưa một lá cờ hiệu.

Mỗi một doanh nhân gạo cội đến đều muốn trưng bày món đồ chứng minh cho thân phận hoặc xí nghiệp của mình.

Cảnh tượng hoành tráng như vậy, những người đến đây từ mọi miền đất nước và họ đều là những doanh nhân giàu có, vì thế lúc này mà cho xí nghiệp hoặc bản thân mình, thì không còn gì bằng!

“Tổng giám đốc Vương ở Ma Đô đến!”

Dần dần, càng ngày càng nhiều nhân vật lớn.

Mà Dương Hoa Lệ thì may mắn được đứng ở chỗ cuối cùng trong đoàn tiếp đón lãnh đạo, bắt tay giao lưu với từng vị lãnh đạo.

Thảm đỏ thật dài, chỉ thoáng chốc đã có rất nhiều doanh nhân, cậu ấm bước qua.

Mà Tô Mộc Vũ thì không biết tại sao giờ phút này, cô cực kỳ kích động.

Bởi vì rất nhiều nhân vật có uy tín và danh dự của tỉnh Giang Nam đều đến đây.

Kích động về điều gì? Có khi nào, cậu ấy cũng đến...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn