Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trời ơi, hình như đây là chiếc xe hạng sang tự chế độc quyền của Lamborghini, chuyên thiết kế riêng cho khách hàng cao cấp nhất. Ba năm trước đã từng được tung lên mạng, mỗi chiếc xe trị giá hơn một tỷ. Bên trong được trang bị trí tuệ nhân tạo cao cấp, hơn nữa chiếc xe này còn chắc hơn xe chống đạn thông thường nhiều, miễn bàn đến mô hình kết cấu!”

“Mẹ ơi, một chiếc xe đã hơn một tỷ, còn đây...

Một hai ba bốn năm... Khoảng hai mươi mấy chiếc đói”

“Đoàn xe hai mươi tỷ! AIII” Đừng nói là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi ở đây, giờ phút này ngay cả một vài doanh nhân cũng

không thể chống lại nổi, mặt hằn cả gân xanh.

Phải kiếm biết bao nhiêu tiền, mà người này lại có một đoàn xe mấy chục tỷ.

Bởi vì quá kích động nên có rất nhiều người mặt trắng như giấy.

Tuyệt đối là trường hợp xưa nay chưa từng có.

Mà giờ phút này, đoàn tiếp đón lãnh đạo đều nhìn về phía trưởng phụ trách.

Thì thấy trưởng phụ trách hít vài hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

“Trưởng phụ trách, là người đó đúng không?” Có người kích động hỏi. “Là cô ấy! Nói với tất cả mọi người, phải lên dây cót hai trăm phần trăm cho tôi! Không được có bất kỳ một sai sót nào, nếu không thì cứ chờ chết đi!”

Trưởng phụ trách run rẩy nói.

Sau đó bước từng bước về phía cửa xe đã dừng lại.

“Là ai vậy?”

Mà nhóm Tô Mông Mông và Dương Hoa Lệ cũng bất chấp việc đấu võ mồm, bởi vì các cô đều kinh hãi.

Đến Tô Mộc Vũ cũng cảm thấy hơi khó tin.

Trần Khiêm đã rất giàu rồi nhưng còn giàu hơn cả anh, có khối người.

Ví dụ như đoàn xe mấy chục tỷ này, chỉ là đoàn xe thôi đói

Thế nhà của cô ấy, và những thứ khác thì sao? Trời ơi, xa xỉ quá!

Xa xỉ đến mức làm người ta không thể tin nổi. Tô Mộc Vũ kinh hãi.

Mà giờ phút này, cửa xe đã mở.

Thì thấy trưởng phụ trách và rất nhiều lãnh đạo cao cấp tự động đứng thành hai hàng.

Sau đó khom lưng chuẩn chín mươi độ.

Một cô gái trẻ trung nhai kẹo cao su, quần áo. vừa nhìn đã biết rất đắt đỏ, bước xuống.

Cô gái đeo mắt kính nhãn hiệu sang trọng, làn da trắng như tuyết, bên ngoài khoác hờ chiếc tây trang.

Khế vươn vai.

Áo khoác vest tự động rớt xuống, lập tức có vệ sĩ cẩn thận bước đến nhận lấy!

Lại nhìn đến những vệ sĩ sau lưng cô ấy.

Nhìn từ phía xa xa, trong đôi mắt của mỗi người này đều có sát khí quyết liệt, hơn nữa vừa nhìn đã thấy trong cơ thể mỗi người đang ẩn chứa một sức mạnh.

Có thể đối phó với các tình huống khác nhau bất cứ lúc nào.

Mà khí chất của cô gái này thì mạnh mẽ đến mức làm rất nhiều người không dám thở.

Hơn nữa cô gái này còn cực kỳ xinh đẹp.

Đại khái khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.

Ánh mắt nhìn xung quanh.

Lúc này, ánh mắt nhìn vào một cột cờ bên ngoài hội trường.

Lập tức cười khẽ, chỉ vào cột cờ này nói: “Kéo nó lên cao chút nữa!”

Cột cờ mà cô ấy chỉ, tất nhiên là cột cờ của Trần Khiêm.

“Vâng vâng vâng!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn