Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ừ, chị là Trần Hiểu, thăng nhóc kia đã từng nhắc chị với em đúng không?”

Trần Hiểu mỉm cười nói.

Mà Tô Mộc Vũ thì thật sự kinh ngạc.

Đúng là cô đã từng nghe Trần Khiêm nói, chị của anh là Trần Hiểu đối xử với anh rất tốt, hơn nữa trước kia tập đoàn thương mại Kim Lăng là do một tay cô ấy sáng lập nên.

Tất nhiên cô biết chị Trần Hiểu rất giàu.

Nhưng không ngờ lại giàu đến như vậy.

Hơn nữa có lẽ là một tay che chời.

Cho nên bây giờ Tô Mộc Vũ hơi lo lắng.

Vốn dĩ lúc cô và Trần Khiêm ở bên nhau, cảm thấy không có gì, dù sao từ đầu đến cuối Tô Mộc Vũ đều không nhắm vào tiền của Trần Khiêm.

Trần Khiêm có tiền hay không thì liên quan gì đến mình.

Hơn nữa quan hệ lúc trước của hai người đã thân sẵn rồi.

Cho nên Tô Mộc Vũ biết Trần Khiêm là cậu Trần cũng không hề có cảm giác gì về sự chênh lệch rất lớn đó.

Nhưng bây giờ, khi gặp chị Trần Hiểu, Tô Mộc Vũ mới cảm nhận được áp lực của sự chênh lệch này.

“Đã từng nhắc, cậu ấy nói chị đi Bắc Phi!” “Ừ ừ, mới về vài ngày trước!" Trần Hiểu cười thản nhiên.

Sau đó quay đầu tát lên đầu Hoàng Vĩnh Hào một cái.

“Chị dâu, em sai rồi, em sai rồi!” Hoàng Vĩnh Hào đã sợ đến mức mặt xanh mét.

Mà Trần Hiểu lại nhìn dấu bàn tay trên mặt Tô Mộc Vũ.

Lạnh giọng hỏi: “Đúng rồi, ai tát em đó? Nếu em đã là bạn gái của em trai chị thì dưới mí mắt của chị, tất nhiên chị sẽ không để em phải chịu thiệt thòi!”

“Hả? Tôi... Tôi sai rồi!"

Dương Hoa Lệ cũng cực kỳ sợ hãi.

Vốn dĩ cho rằng thế lực nhà Tô Mộc Vũ chỉ làm ăn nhỏ Kim Lăng.

Cho nên Dương Hoa Lệ mới dám ức hiếp cô mà không kiêng nể gì.

Nhưng không ngờ, cô lại là em dâu của cô Trần Hiểu, còn cậu Trần ở Kim Lăng kia, là bạn trai của Tô Mộc Vũ thật.

Nếu nói không sợ hãi gì là giả.

“Cô?”

Trần Hiểu lạnh lùng: “Mộc Vũ, cô ta đánh em thế nào thì em đánh lại cho chị!”

Tô Mộc Vũ cắn môi, cho dù cô không phải là người hiếu chiến.

Nhưng cũng biết phân biệt, Dương Hoa Lệ đã nhắm vào cô hết lần này đến lần khác, lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Cô ta đã không nhân từ với mình thì mình cũng chẳng cần phải thiện tâm với cô ta làm gì.

Bốp!

Tô Mộc Vũ giơ tay tát lên mặt Dương Hoa Lệ, Dương Hoa Lệ bụm mặt khóc lên.

Mà Trần Hiểu thì cũng nhìn Tô Mộc Vũ bằng cặp mắt khác xưa.

Sau đó mới nhìn Dương Hoa Lệ nói: “Cô không có mắt chọc bạn gái của em trai tôi, không dạy dỗ cô là chuyện không thể nào, thế này nhé, cô uống rượu xin lỗi đi!”

“Hả? Cảm ơn côi”

Dương Hoa Lệ vội vã gật đầu không ngừng.

“Đừng cảm ơn tôi, nghe tôi nói hết đã, ở đây có mười chai whiskey, tôi muốn cô uống hết!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn