Thiên Mệnh Chí Tôn


Cô ấy cười lạnh lùng.

Tất nhiên sẽ có cấp dưới kéo Dương Hoa Lệ xuống.

Mí mắt Tô Mộc Vũ giựt giựt. Nếu không xử lý tốt thì sế có án mạng.

Mặc dù muốn dạy dỗ Dương Hoa Lệ nhưng Tô Mộc Vũ vẫn chưa tàn nhãn đến vậy.

Nhưng muốn khuyên thì Trần Hiểu lại cho người †a một cảm giác không cần phải nghỉ ngờ.

Tô Mộc Vũ cũng phát hiện, chị Trần Hiểu và Trần Khiêm, hoàn toàn là hai người có hai tính cách khác nhau.

Chị Trần Hiểu thì kiêu ngạo ngang ngược, cực kỳ bá đạo còn Trần Khiêm thì tao nhã lịch sự, hướng nội khiêm tốn.

Giống như chỉnh người ta như vậy, là chuyện bình thường và đương nhiên.

“Mộc Vũ, lát nữa sau khi tan họp, em đi theo chị về một chuyến, có vài việc chị muốn nói với em, hơn nữa, đừng để Tiểu Khiêm biết chúng ta đã gặp nhaul”

Trần Hiểu lại nhai kẹo cao su thản nhiên nói.

“Em biết rồi chị!”

Tô Mộc Vũ nói, không biết tại sao bỗng dưng cảm thấy lòng mình lo sợ bất an...

Lại nói đến Trần Khiêm.

Sáng sớm hôm nay, dưới sự chỉ dẫn của Chu Minh, Trần Khiêm đã tìm được người thầy trong lời ông ta, đang ở trong một khu thắng cảnh trên núi.

Phải đợi một chốc mới có kết quả cuối cùng.

Vì thế Chu Minh và Tử Nguyệt ở trên núi chờ.

Trần Khiêm thì ra ngoài gọi điện thoại cho Trần Hiểu.

Đêm qua Trần Khiêm mới biết được tin chị mình đã về nước.

Cứ suy nghĩ rằng lần này chị mình về thì có phải là có thể gặp nhau hay không.

Dù sao đã rất lâu rồi không gặp, Trần Khiêm cũng rất nhớ.

Nhưng chị nói chị có một hoạt động lớn, vốn dĩ muốn gặp Trần Khiêm trong hoạt động lần này.

Nhưng tiếc rằng bây giờ Trần Khiêm phải làm việc cho ba.

Nên Trần Hiểu cũng không nói gì thêm.

Sau khi gọi điện thoại xong, Trần Khiêm đang chuẩn bị trở về.

Vừa đi vừa nhìn phong cảnh khắp nơi. “Trần Khiêm?” Bỗng nhiên có người gọi tên Trần Khiêm.

Vừa quay đầu nhìn, Trần Khiêm ngạc nhiên.

Thấy bên trong khu thắng cảnh kế bên có vài thanh niên trẻ tuổi có cả nam lẫn nữ đang cười đùa, hiển nhiên cũng đến đây chơi.

Mà những người này không phải ai khác.

Chẳng phải là năm người Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn, còn có bạn của Thẩm Quân Văn là Vương Kiện, bạn trong nhóm thi đấu thời cấp ba, Vương Văn, Lương Mạnh hay sao.

“Ha ha, đúng là cậu ta thật kìa, sao lại trùng hợp như vậy, đi đến đâu cũng gặp cậu ta!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn