Thiên Mệnh Chí Tôn


Dù sao Vương Kiện cũng biết Trần Khiêm là bạn cấp ba của mình, Vương Văn và Lương Mạnh, làm người ta cực kỳ khó xử.

Nếu ở chỗ khác, mình làm chủ thì.

Được thôi, cậu đi theo vào đây cũng không có gì xấu, tôi cũng sẽ không nói gì, cậu muốn học hỏi thì học hỏi đi.

Nhưng bây giờ cậu làm Vương Kiện nghĩ tôi và Vương Văn là người thế nào.

Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy rất mất mặt.

“Tôi không trà trộn vào!”

Trần Khiêm cũng bất lực nói.

Trong lòng cũng biết rõ, lúc trước Hồ Tuệ Mãn đã khinh mình, bây giờ càng khinh mình hơn.

Nhưng mình thật sự không trà trộn vào mà.

“Cậu còn nói nữa à, cậu không trà trộn vào, vậy cậu có thẻ khách vip không?”

Hồ Tuệ Mẫn bực mình nói.

“Ừ... Không cói"

Đúng là Trần Khiêm không có.

“Đã không có mà cậu còn không chịu thừa nhận mình trà trộn vào đây, cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy!”

Hồ Tuệ Mãn tức giậm chân.

Nếu không nghĩ đến chuyện mình là cảnh sát thì cô ta đã Trần Khiêm mấy phát rồi.

Rất nhiều người có thân phận cũng đang đi dạo ở đây, cười cười nhìn cảnh tượng trước mắt.

Làm nhóm Hồ Tuệ Mãn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Vương Văn vội vàng nói: “Được rồi được rồi mà Tuệ Mẫn, đừng nói Trần Khiêm như vậy, dù sao tụi mình cũng là bạn bè mà. Anh Vương Kiện cũng sẽ không suy nghĩ lung tung đâu, để Trần Khiêm vào chơi đi!”

Vương Kiện lắc đầu cười gượng: “Sao cũng được!"

“Hừi Gặp cậu ta là thấy phiền, cũng may anh Vương Kiện tốt bụng, nếu không dù thế nào cũng phải đuổi cậu ta ra ngoài!”

Hồ Tuệ Mẫn tức giận giậm chân một cái rồi quay đầu đi.

Vương Văn thì áy náy nhìn Trần Khiêm.

Dù sao những lời của Tuệ Mẫn, đúng là hơi chói tai thật.

“Trần Khiêm, cậu cũng biết mà, từ khi Tuệ Mẫn làm đội trưởng của chúng ta đã tính tình thẳng thắn như vậy, phong cách nói chuyện của cậu ấy là thế cho nên cậu cũng đừng để ý quá nha!”

Vương Văn khuyên.

“Ừừ!"

Liếc Hồ Tuệ Mẫn một cái, Trần Khiêm gật đầu với Vương Văn. Dù sao Vương Văn cũng đối xử với mình rất tốt.

Còn về Hồ Tuệ Mẫn, trả đũa cô ta, lúc nào cũng được nhưng Trần Khiêm cảm thấy cứ trả đũa như vậy thì ngây thơ và tục tằng quá.

Hơn nữa, Trần Khiêm chưa đến mức phải tính toán chỉ li với một cô gái.

“Cậu không để ý là được. Đúng rồi, nếu bây giờ cậu không có gì bận thì chúng ta sang kia ngồi tán gẫu một lúc đi! Lúc đó sau khi chúng ta thi đại học xong, tớ có gọi điện thoại hỏi thăm tin tức của cậu, cậu cũng giỏi thật đấy, đậu Đại học Kim Lăng, lúc đó tớ còn nói cậu được lắm!”

Vương Văn hỏi Trần Khiêm.

Hồi học cấp ba, Vương Văn rất nể Trần Khiêm, cũng rất quý mến Trần Khiêm.

Dù sao cậu ấy học hành chăm chỉ, thành tích xuất sắc.

Hơn nữa mỗi khi làm chuyện gì, Trần Khiêm cũng cực kỳ có nghị lực.

Nhất là khi nhóm hai người giành được hạng nhất, Vương Văn nắm tay Trần Khiêm, miễn bàn kích động đến nhường nào.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn