Thiên Mệnh Chí Tôn


“Chị Vũ Phỉ, chị quen nhiều người quá, chuyện lần này, cảm ơn chị nhiều lắm!”

Hồ Tuệ Mẫn kích động nói.

“Em nói gì vậy hả, nếu muốn cảm ơn thì chị mới là người nên nói. Vốn dĩ muốn mời em và các bạn ăn cơm nhưng bây giờ chị phải vội chạy về công ty. Thế này đi, chị sẽ để lại số điện thoại cho em, có chuyện gì thì em có thể gọi điện thoại cho chị!”

Tất nhiên Dương Vũ Phi rất cảm ơn ban nãy Hồ Tuệ Mẫn đã cứu mình.

Lại là fan hâm mộ chân chính của mình, quan tâm đặc biệt cũng là chuyện nên làm.

Lập tức để lại phương thức liên lạc rồi Dương Vũ Phỉ mới rời đi.

“Tuệ Mẫn, hâm mộ cậu quá đi, có thể giao lưu thân mật với thần tượng của mình!”

Vương Văn hâm mộ nói. “Chuyện này có gì đâu, khụ khụ, đừng nói nữa, tụi mình cũng đi thôi, đợi lát nữa gặp phải nhóm người kia thì gượng gạo lắm!”

Ngoài miệng Hồ Tuệ Mẫn nói không có gì nhưng trong lòng đã nở hoa.

Mọi người không còn tâm trạng muốn đi chơi nữa.

Nên định rời đi. Mà lúc này.

Hồ Tuệ Mẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Khiêm.

Trần Khiêm lại nói: “Các cậu về trước đi, tôi chưa đi đâu!”

Trần Khiêm tưởng rằng Hồ Tuệ Mẫn định bảo mình đi chung.

“Ha ha, cậu tưởng tôi đang bảo cậu đi à? Tôi nói cho cậu biết, tôi vừa nhìn cậu thì cảm thấy lúc trước mặc dù cậu không có ưu điểm gì nhưng cũng may thành tích học tập tạm chấp nhận được nhưng bây giờ, cậu đúng là làm người ta phải khinh thường đấy. Có lợi thì chen lên hưởng, gặp chuyện lại lặn mất tăm! Đúng là kinh tởm!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Hồ Tuệ Mẫn nói một cách không hề khách sáo.

Vương Văn nói: “Đừng nói Trần Khiêm như vậy mà Tuệ Mẫn, ban nãy mọi người đều rất sợ hãi!”

“Đúng vậy, mọi người đều rất lo lắng nhưng người này thì sao, lúc chúng ta vào thì lướt như gió,

kết quả ban nãy, lén đứng sang một góc muốn tìm cơ hội trốn, tớ thấy rồi nhé, cậu nói xem có tức không!”

Hồ Tuệ Mẫn bực mình nói.

Trần Khiêm tìm cơ hội trốn hồi nào, anh bước sang chỗ khác gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc bảo ông ấy xử lý chuyện này.

Hiển nhiên Hồ Tuệ Mẫn đã hiểu lầm.

Nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, Trần Khiêm cũng chẳng nói gì.

“Tụi mình đi thôi, đi tìm nhà hàng ăn cơm, đừng ở lại đây lãng phí nước bọt nữa Tuệ Mẫn!”

Vương Kiện nói. Sau đó Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn đi. Haiz, cười khổ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn