Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cơ hội gì?”

Tô Tử Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Trần Khiêm thầm nghĩ, nói không chừng tên hướng dẫn viên du lịch chợ đen mình đã gặp là một cơ hội.

Lão già đó, lừa mình hết hai nghìn, lúc đó Trần Khiêm định gây khó dễ cho ông ta nhưng lại bị Vương Văn gọi ra nên thôi.

Nhưng Trần Khiêm cảm giác, hẳn là lão già này đã biết được gì đó, hình như ông ta nói đã từng tiếp đãi cô gái kia hai lần.

Nên Trần Khiêm định hỏi ông ta.

Tất nhiên tìm tung tích của ông ta không phải là việc gì khó.

Chờ đến chiều, Trần Khiêm dẫn người lái xe thẳng đến nhà hướng dẫn viên du lịch chợ đen kia.

Đúng lúc hướng dẫn viên du lịch chợ đen cũng đang ở nhà.

Nhìn thấy Trần Khiêm, rõ ràng ông ta cũng lo lắng.

Dù sao ông ta thấy anh là người nơi khác đến nên mới cố ý lừa hai nghìn này.

Bây giờ thì hay rồi, người ta dẫn một đám vệ sĩ áo đen đến tận cửa.

“Ha ha, cậu chủ này, cậu... cậu định làm gì?”

Lão già mập mạp lo lắng hỏi.

“Chẳng làm gì cả, đến thăm ông thôi!”

Nói xong, Trần Khiêm đút tay vào túi, không đợi lão già này mời, anh đã dẫn người vào nhà, ngồi trên sô pha.

Nhìn một đám vệ sĩ, ai cũng là người không nên trêu cả.

Mà Trần Khiêm thì ngồi trên sô pha, cầm remote đổi kênh tivi, giống như xem đây là nhà của mình, im lặng không nói gì cả.

Lão già mập mạp nuốt nước miếng, lòng càng lúc càng tuyệt vọng.

Cười huề nói: “Cậu chủ này, khu khụ, tôi không cần hai nghìn đó nữa, cậu cũng thấy tình hình gia đình tôi rồi đó, trên có mẹ già dưới có con thơ, tôi cũng vội vã muốn kiếm tiền, nói thật, hai nghìn đồng tiền tôi lừa cậu, tôi chưa dùng một xu nào cả, trả lại nguyên vẹn cho cậu!”

Dù sao ông ta cũng là người lão luyện trong giang hồ, tình hình này là chuyện gì, không cần nói cũng hiểu quy tắc.

Trần Khiêm xoa mũi mình cười nói: “Ông nghĩ sai rồi, hôm nay tôi đến đây không phải để đòi tiền ông mà hoàn toàn ngược lại, nếu ông chịu nói vài chuyện cho tôi nghe, tôi sẽ đưa cho ông một số tiền!”

Lão già mập mạp cười mỉa nói: “Cậu vẫn muốn hỏi chuyện cô tiểu thư kia à? Tôi nói này cậu chủ, cậu tìm cô ấy làm gì?”

“Hửm?”

Không đợi Trần Khiêm đáp lời, đã có một vệ sĩ trừng mắt nhìn lão già mập mạp.

“À à, hiểu rồi hiểu rồi, không nên hỏi không nên hỏi. Là thế này, mặc dù lúc trước tôi đã từng gặp cô tiểu thư này nhưng tôi chỉ biết cô ấy rất giàu, cũng rất có quyền nhưng thật sự không biết lai lịch của cô ấy thế nào, nhưng tôi còn biết một chuyện, đó là cô ấy cung trạc tuổi cậu, hơn nữa còn học chung trường với con trai tôi, con trai tôi cũng biết cô ấy!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn