Thiên Mệnh Chí Tôn


Lão già mập mạp vừa thấy Trần Khiêm là người không thể trêu cho nên thật thà hẳn.

Lập tức đứng lên gọi với vào phòng: “Thái Sơn,ra đây! Lần này không phải đến đây gây chuyện đâu!”

“Hả? Được rồi!"

Sau đó cửa phòng mở ra, Trần Khiêm thấy một cậu nhóc mập mạp khá giống với lão già mập mạp. mở cửa bước ra.

Cũng thấy buồn cười, nghe có vẻ như lúc trước rất nhiều người tìm ông ta gây chuyện.

“Tới đây kể cho cậu Trần đây nghe chuyện cô tiểu thư của trường con đi!”

Lão già mập mạp nói. Nhóc mập gật đầu, bắt đầu thật thà nói:

“Cô ấy à, là người cực kỳ thần bí ở trường em, hơn nữa còn có quyền có thế, học cạnh lớp em, mỗi khi học ở hội trường, cô ấy cũng sẽ đi nhưng chưa bao giờ nói chuyện với chúng em. Các bạn cũng sợ cô ấy lắm, không ai dám chủ động bắt chuyện với cô ấy cả. Bởi vì ngày nào cũng có rất nhiều vệ sĩ cường tráng đứng bên cạnh cô ấy, ngay cả giáo viên cũng sợ hãi!”

“Ha ha, nhưng mà có đôi khi em cố ý ngồi ở hàng bên cạnh nhóm các cô ấy, nghe lén cô ấy nói chuyện với bạn. Bởi vì em phát hiện cô ấy và bạn bè của cô ấy rất thích đi du lịch khắp nơi, sau khi nghe lén xong, em bảo ba em cố ý đến chỗ đó chời”

Nhóc mập mạp cũng là người tinh ranh, hiển nhiên đã từng gặp rất nhiều chuyện trong trường, còn biết kéo mối cho ba mình.

Trần Khiêm nghe xong càng tò mò hơn. Nếu vậy thì đúng là cô gái này cực kỳ thần bí.

Tổng hợp với những manh mối lúc trước làm Trần Khiêm cảm giác, giống như những gì thầy Ngô đã nói, nhà họ Phương vẫn hùng mạnh như xưa nhưng dường như đang trốn tránh điều gì đó.

Mà bây giờ, nếu mình hỏi thăm một cách tùy tiện, nói không chừng sẽ bứt dây động rừng, bị tác dụng ngược.

“Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều đến trường đúng giờ phải không?”

Trần Khiêm nhớ đến chuyện gì đó nên cất tiếng hỏi.

“Cũng không phải mỗi ngày, cô ấy và một người bạn của cô ấy thường đến lớp nghe giảng! Anh muốn tìm cô ấy à? Haiz, nhưng anh đừng trách em nói năng kỳ cục nhé, thật sự không phải phim đâu, lúc trước có rất nhiều cậu ấm, cảm thấy gia đình mình có tiền có thế, muốn tiếp cận cô ấy, kết quả cuối cùng, không biết tại sao mà những người đó đàng hoàng lại hẳn, cho nên bình thường mọi người đều chủ động tránh né cô ấy, cô ấy là người đẹp lạnh lùng.”

“Thế cô gái kia tên gì, có phải họ Phương không?

Trần Khiêm hỏi câu cuối cùng.

Nhóc mập mạp lắc đầu: “Từ trước đến nay giáo viên chưa bao giờ gọi tên cô ấy, không ai biết cả, nhưng hình như em nghe bạn cô ấy gọi cô ấy là Kiển Nám, nhưng cụ thể họ gì thì không biết!”

“Được rồi!" .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn