Thiên Mệnh Chí Tôn


Hai người đi tới trước một phòng khách bày trí sang trọng.

Quản gia giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi!"

Tô Mộc Vũ bước vào căn phòng một mình.

Trên sân thượng, cô nhìn thấy Trần Hiểu, tay nâng ly rượu đỏ, nằm trên một chiếc ghế dài, mắt nhìn ra bên ngoài.

"Chị Trần Hiểu, em chào chị!"

Trần Hiểu gật gật đầu.

"Không cần khách sáo với chị như vậy, Mộc Vũ, hiện giờ chị cũng biết qua về tình hình của em. Từ ngày hôm nay, em cứ coi chị là chị gái của em, chúng ta trò chuyện cho thật thoải mái, hơn nữa, em là bạn gái của em trai chị, làm một người chị, chị phải tiếp đón em chu toàn chứ! Ngồi đi!"

Trần Hiểu để ly rượu xuống đứng dậy.

Chị nhìn Tô Mộc Vũ mỉm cười

"Chị muốn trò chuyện gì vậy ạ?"

Tô Mộc Vũ hỏi.

"À, tuy rằng chị biết được một vài tin tức, thế nhưng chị nghĩ chính miệng em nói với chị ra thì vẫn tốt hơn, cứ nói về chuyện em quen Trần Khiêm như thế nào đi?"

Trần Hiểu hỏi.

Tô Mộc Vũ cũng không đoán được ý của Trần Hiểu là gì.

Chỉ đơn giản kể lại chuyện quen nhau của hai người họ.

Trần Hiểu nghe xong, gật gật đầu nói: "Như vậy thì nói cách khác, hai người không trải qua chuyện sâu sắc nào đến mức phải ghi lòng tạc dạ, cứ bình thường như vậy mà đến với nhau?"

"Đúng là vậy, thế nhưng thưa chị, em nghĩ hai người đến với nhau, chỉ cần cả hai đều yêu thương đối phưng là được, sao còn phải trải qua chuyện phải ghi lòng tạc dạ nào nữa? Em nghĩ ngược lại, lúc em ở bên Trần Khiêm, mỗi một chỉ tiết, một hành động cậu ấy dành cho em, em đều ghi vào trong tâm khảm!"

Tô Mộc Vũ nghe được câu hỏi của Trần Hiểu, trong lòng có chút không kiên định.

Bởi vì những câu Trần Hiểu nói, từng câu đều đánh vào nhược điểm của cô.

"Chị lại hỏi em một vấn đề, em ở bên Tiểu Khiêm, có nghĩ đến chuyện kết hôn sau này không? Nếu như có thì bây giờ em mới nghĩ đến, hay là từ trước lúc hai đứa bắt đầu, em đã xác định Trần Khiêm sẽ là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời?”

Trần Hiểu hỏi.

Mà Tô Mộc Vũ cũng đã hiểu được ý của Trần Hiểu rồi.

Nếu như mình chỉ là một mối tình sương sớm với Trần Khiêm, vậy thì không có vấn đề gì phải bàn cãi.

Nhưng nếu bản thân tính đến chuyện kết hôn, trở thành một phần trong gia đình tương lai của Trần Khiêm, e rằng mọi chuyện không cần dễ dàng như vậy. Mà chị Trần Hiểu cũng lo sợ mình vì tham tiền mới ở bên Trần Khiêm.

"Mộc Vũ, em là một cô gái thông minh, chị nghĩ em chắc chăn sẽ hiểu ý của chị. Hơn nữa chị cũng biết rất rõ, trên phương diện tình cảm nam nữ, Tiểu Khiêm nó rất khờ khao. Bởi vì một số quy tắc lâu năm của nhà họ Trần, từ nhỏ Trần Khiêm đã thiếu thốn tình yêu, cho nên một khi thăng bé thấy có cô gái nào đối tốt với nó, cho dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi, nó cũng sẽ cảm động ngay!"

"Chị rất muốn biết, Trần Khiêm có yêu em thật lòng hay không, còn em lại vừa lòng điểm nào của Tiểu Khiêm? Đương nhiên, chuyện này mấu chốt là hai đứa có dự định đi tới hôn nhân hay không? Nếu như không có, OK chị sẽ không hỏi thêm gì. Nếu có thì chị phải quản rồi, bởi vì quy định của nhà họ Trần rất nhiều, cũng rất khắc nghiệt! Có những chuyện, đau dài không bằng đau ngắn!"

Trần Hiểu nói.

"Ý của chị là, em và Trần Khiêm không thể năm tay đi đến cuối cùng được đâu? Chị cảm thấy em ở bên Trần Khiêm vì tiền sao?"

Tô Mộc Vũ hỏi.

Trần Hiểu cười khổ một tiếng: "Thành thật mà nói, đúng vậy, ít nhất thì căn cứ trên một số chuyện mà chị đã biết thì là vậy. Dĩ nhiên, thái độ sống của em chị cũng rất rõ ràng, em tuyệt đối sẽ không lừa gạt Trần Khiêm. Nhưng bố mẹ của chị, chỉ sợ sẽ không cho phép em và Tiểu Khiêm đi đến cuối cùng, bởi vì em chẳng qua mới nhìn thấy được một góc nhỏ của tảng băng toàn bộ thực lực của nhà họ Trần mà thôi, từ đó có thể tưởng tượng ra được mức độ to lớn của gia tài nhà họ Trần. Cho nên, nhà họ Trần sẽ có phong cách làm việc và quy tắc của riêng mình!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn