Thiên Mệnh Chí Tôn


Tô Mộc Vũ nghe được rất rõ ràng. Trần Hiểu cũng đã ám chỉ rất rõ ràng.

Lúc này, Tô Mộc Vũ cảm thấy giống như trăm ngàn lưỡi đao đang cứa vào trái tim mình.

Cô vốn nghĩ hết thảy đều đơn giản như vậy, cô sẽ nắm tay Trần Khiêm đi tới cuối con đường tình yêu của bọn họ.

Thế nhưng, xem ra đây là chuyện không có khả năng rồi.

Đúng, Trần Khiêm trước đây không nói toàn bộ sự thật, mình chỉ nghĩ cậu ấy là cậu Trần của Kim Lăng.

Thế nhưng thân phận và bối cảnh thật sự của cậu ấy, nào phải người bình thường có thể tiếp cận được.

"Cho nên Mộc Vũ, sau khi trở về em hãy suy nghĩ kỹ càng, xem xem em và Tiểu Khiêm sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ này như thế nào!"

Trần Hiểu võ vỗ vai Tô Mộc Vũ: "Đêm nay em cứ ở lại đây đi, ngày mai chị sẽ sắp xếp người đưa em trở về. Ngoài ra, đảo Thiên Cung này của chị sau này em thích đến thì cứ đến! Nhưng Mộc Vũ, có một chuyện em phải đồng ý với chị, như lời chị đã nói lúc trước, đừng nhắc đến trước mặt Tiểu Khiêm rằng chúng ta đã gặp nhau!"

Tô Mộc Vũ tất nhiên gật đầu đồng ý.

Nhìn ra được, Trần Hiểu cũng rất vừa ý Tô Mộc Vũ, thế nhưng, có một vài chuyện cô ấy cũng không thể quyết định được, kết quả cụ thể đành xem hai người Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm làm thế nào.

Trần Hiểu là vì thương yêu hai người bọn họ, mới sớm ngày nói rõ ràng mấy lời này.

Mà đêm nay, Tô Mộc Vũ trảng đêm không ngủ.

Vài lần đã muốn gọi điện thoại cho Trần Khiêm, thế nhưng, hiện giờ mình đã đến nông nỗi chuyện gì cũng phải nhờ đến Trần Khiêm giải quyết hay sao?

Đúng, từ đầu đến cuối, chính mình chưa làm được việc gì cho Trần Khiêm, chỉ có Trần Khiêm gánh vác tất cả cho mình.

Giống hệt như lúc này, mình có thể sống được trên Cảng Đảo đều nhờ chị Trần Hiểu giúp đỡ, nếu không mình chẳng thể đấu lại được với Dương Hoa Lệ.

Nếu muốn cùng Trần Khiêm tiến xa hơn, mình phải học được độc lập, như vậy tương lai sau này mới có thể giúp đỡ câu ấy, mà không phải gây chuyện để Trần Khiêm phải giải quyết thay mình. Tô Mộc Vũ tự hứa với lòng mình...

Cùng lúc đó, Trần Khiêm xoay người năm ngả xuống giường.

Anh cầm di động lên, theo thói quen định gọi cho Tô Mộc Vũ một cú điện thoại.

Đã hai ba hôm hai người không liên lạc với nhau, nếu nói không nhớ nhung gì thì là nói dối.

Nhưng anh suy đi nghĩ lại, vẫn là từ bỏ ý định này. Chắc Tô Mộc Vũ vẫn còn giận dỗi, chờ vài ngày nữa mình tự đến Cảng Đảo giải thích rõ ràng trước mặt cậu ấy.

Cũng tiện ở lại đó cùng cậu ấy vài ngày.

Nhưng anh vẫn gửi cho cô một tin nhắn chúc ngủ ngon.

Haizzz!

Chuyện cần làm đã làm xong hết rồi, chờ đến ngày mai, mình chính thức vào học ở Đại học Thục Xuyên, lấy thân phận của một sinh viên chuyển trường để tìm hiểu về tin tức của cô gái kia.

Sau khi trường học biết được thân phận của Trần Khiêm cũng rất chú trọng chuyện này, dĩ nhiên, bởi Trần Khiêm yêu cầu phải khiêm tốn mới không khiến phía nhà trường tổ chức rềnh rang, dù sao anh cũng không phải là một sinh viên chuyển trường thật sự.

Anh được xếp vào cùng lớp của Vương Tiểu Hoa.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn