Thiên Mệnh Chí Tôn


Đại đa số đều nói, chọc giận lớp trưởng, sau này Trần Khiêm sẽ không dễ sống gì gì đó.

Quy luật xã hội thôi, bất kì một tập thể tổ chức. nào đều có thói xấu ma cũ bắt nạt ma mới.

Trường học cũng vậy, công sở cũng vậy, đều cùng một quy luật như thế.

Cho nên mọi người mới sinh ra thái độ không ưa đối với Trần Khiêm, giống như sau khi Trần Khiêm đến, anh sẽ cướp đi thứ gì đó của bọn họ vậy đó.

Nhưng Trần Khiêm không thèm để ý đến mấy chuyện vụn vặt cỏn con này.

Mục đích của Trần Khiêm rất rõ ràng, tất nhiên anh sẽ không rảnh mà đi đáp lại những xung đột này.

Thậm chí những lời khó nghe của Từ Dương Dương sau khi anh ngồi xuống chỗ của mình, anh cũng sẽ không so đo thêm nữa.

Đợi đến lúc tan học, Từ Dương Dương cùng mấy cô bạn thân của cô ta thầm thì với nhau gì đó, có ý xấu liếc mắt nhìn Trân Khiêm, sau đó xoay người đi đến nhà vệ sinh.

Sinh viên trong lớp hầu như không một ai bước đến nói chuyện với Trần Khiêm.

"Cậu...à Trần Khiêm!"

Trong số họ chỉ mình Vương Tiểu Hoa biết được Trần Khiêm có đỉnh như thế nào. Nếu không phải Trần Khiêm không cho anh ấy nói rõ thân phận của anh ra, thì lúc nãy khi Từ Dương Dương đối đầu với Trần Khiêm, anh đã ra mặt xử lí rồi.

"Mấy lời lớp trưởng nói anh đừng để trong lòng, cô ta có bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng!"

Vương Tiểu Hoa nói.

"Ha ha, không có gì đâu, đúng rồi, lớp trưởng Từ Dương Dương mắc bệnh gì vậy?"

Trần Khiêm cười gượng hỏi sang chuyện khác.

"Khụ, cậu ta hả, nói cậu ta gió chiều nào che chiều ấy thì không hẳn, bảo cậu ta đối xử bình đẳng chí công vô tư lại càng không. Có che gió, cậu ta cũng chỉ che theo một hướng, bảo bình đẳng, cậu ta cũng chỉ bình đẳng với mỗi một người! Còn những người khác cô ta đều không xem ra gì. Nói thí dụ như em đi, cho tới bây giờ cậu ta chưa một lần nói chuyện với em, ngay cả những sinh viên nam khác trong lớp cũng vậy!"

Vương Tiểu Hoa nói.

"Ồ? Cậu đừng nói với tôi rằng trong lòng chỉ có cái tên Lương Phi kia nhé!"

Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Vừa nãy Trần Khiêm cũng phát hiện, bởi vì mình chiếm chỗ ngồi của người tên Lương Phi đó mới dẫn đến sự bất mãn của Từ Dương Dương, sau đó thì cô ta cứ liên tục đối chọi với anh.

"Đúng, chính là Lương Phi, giời đất thiên địa quỷ thần ơi, cũng không biết Từ Dương Dương trúng phải bùa mê thuốc lú gì. Chẳng qua nhà tên Lương Phi kia có tí tiền lại thích tiêu pha khoe của, sau đó liền khiến Từ Dương Dương mê như điếu đổ. Từ năm thứ nhất đại học theo đuổi tới tận năm thứ ba đại học, trong lòng cậu ta chỉ chứa mỗi mình Lương Phi. Đừng nói là anh, lúc trước có một cô bạn gái thân thiết của cậu ta, học cùng nhau từ nhỏ đến lớn đó, chỉ nói một câu Lương Phi không tốt thôi, kết quả anh đoán xem, Từ Dương Dương đi thẳng tới vút cho cô bạn kia một cái bạt tai, đánh cho cô bạn kia đơ người luôn! Từ đó có thể thấy, Từ Dương Dương si mê kẻ kia như thế nào, nên cậu ta mới đối chọi quyết liệt với anh như vậy!"

"Vậy sau này tôi phải tránh mặt nhiều nhiều rồi!" Trần Khiêm cười khổ nói.

Dù sao anh tới đây để tìm người, không muốn gây thêm rắc rối nữa.

Trong lúc Vương Tiểu Hoa nói chuyện, Từ Dương Dương và mấy cô gái đã trở lại...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn