Thiên Mệnh Chí Tôn


Mọi người lúc này đều bận thu dọn đồ đạc tan học.

Hai cô gái đó cũng đi rồi.

"Kiển Nám, có phải tên con trai kia có ý gì đó với chị không? Hì hì, lần trước lúc chúng ta gặp tên đó, anh ta còn nhìn chăm chăm chị không rời nổi mắt, lần này lên lớp, anh ta thấy chị xong cũng chỉ chăm chú vào chị! Em dám cam đoan, anh ta giống tất cả những nam sinh khác, yêu chị rồi!"

Hai cô gái vừa rảo bước trên hành lang lớp học vừa nói chuyện.

"Chị thấy anh ta nhìn em thì có!"

Kiển Nám ngượng ngùng đỏ mặt, cô ta đối với mấy vấn đề mẫn cảm như vậy rất dễ xấu hổ.

"Xì, chị không biết sao? Thật ra trong giờ học, em lén nhìn trộm anh ta, phát hiện anh ta và Vương Tiểu Béo đang thảo luận về chị đó! Tên Vương Tiểu Béo đó bình thường đều ngồi ở ghế sau nhìn trộm chúng ta, bây giờ càng hay, lại thêm một kẻ giống y hệt cậu ta!"

Cô gái có biết tên của Vương Tiểu Hoa, nhưng gọi anh ấy là Vương Tiểu Béo đã quen miệng, nếu để Vương Tiểu Hoa biết được hai vị nữ thần trên ngôi cao vời vợi bình thường lúc không có chuyện gì làm sẽ lấy anh ấy ra nói chuyện phiếm, không chừng sẽ vui đến phát rồ.

"Tên Vương Tiểu Béo kia thì chị tuyệt không lo lắng, trước đây cậu ta lén lút tiếp cận chúng ta, lúc đầu là vì tò mò, về sau biết chúng ta thích đi chơi đây đó thì mới kéo khách cho ông cha làm hướng dẫn viên du lịch của mình. Điều kiện nhà bọn họ cũng khó khăn, Vương Tiểu Béo cũng là người con hiếu thảo!"

Kiển Nám nói.

"Cho nên, bởi vì chị thấy cậu ta hiếu thảo nên đôi khi chị cố ý nói lớn tiếng hơn chút chứ gì?”

Cô gái còn lại hỏi. Kiển Nám gật đầu.

"Thật ra chị hơi không yên tâm về cái người ngồi cạnh Tiểu Béo. Không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta đã cho chị một cảm giác không giống với người khác, chị cũng không nói rõ được là cảm giác gì, không biết em có cảm giác đấy không Phương Di?"

"Á, em hả? Nói như thế nào nhỉ?! Cũng tính là có một chút đi, nhưng mà không nghiêm trọng giống như chị nói! Em chỉ nghĩ chắc anh ta rất thú vị!"

Phương Di phổi bò nói.

"Chị vẫn nghĩ chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn, lòng hại người không thể có nhưng ý thức phòng bị kẻ khác thì không thiếu được, chúng ta vất vả lắm mới có tư cách đến đây học, phải cẩn thận hơn mới được!"

Phương Kiển Nám trầm giọng.

"Được rồi, em... ơ? Kiển Nám, chị mau xem xem phía sau hình như là Tiểu Béo và người đó!"

Phương Di đột nhiên thấp giọng.

"Không cần phải xen vào chuyện của bọn họ, chúng ta đi uống cái gì đi!"

Kiển Nám nói xong, hai cô gái dắt tay nhau đi vào quán cà phê.

"Ơ, anh Trần nhìn qua đó đi, đó không phải là nữ thần à, cô ấy đi uống cà phê kìa!"

Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm vừa rồi không nhìn thấy hai người đẹp này. Bây giờ Vương Tiểu Hoa vừa nói vậy, Trần Khiêm mới nhìn theo qua đó.

"Hì hì, hay là chúng ta cũng đi theo, lén nghe: xem hai người họ nói về cái gì?"

Vương Tiểu Hoa hí hửng.

"Không hay đâu, nếu như bị bọn họ phát hiện ra chúng ta cố ý bám theo thì sẽ không tốt đâu!"

Trần Khiêm cười gượng phản đối.

"Yên tâm đi anh Trần, có em ở đây, hai người đó sẽ không họ phát hiện ra chúng ta cố ý bám theo, trước đây mấy lần em theo nghe trộm, hai cô ấy cũng có phát hiện ra đâu, ha ha ha, giúp cha em không làm gì mà kiếm không của bọn họ được ối tiền, anh yên tâm, đi thôi!" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Vương Tiểu Hoa vỗ vỗ ngực hùng hồn cam đoan.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn