Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cô chủ nhỏ đang ở sân luyện võ!"

Mấy người bước đến sân tập võ.

Người đang đứng là Phương Kiển Nám cột tóc đuôi ngựa, cô ta mặc một bộ đồ tập võ Taekwondo màu trắng, đang giao chiến cùng vài đối thủ trước mặt.

Phương Di vừa ăn khoai tây lát, vừa nhìn vài người đã bị Phương Kiển Nám đánh tới tè ra quần mà vỗ tay bảo hay.

"Cô chủ nhỏ, tài nghệ của cô càng ngày càng giỏi, tôi sắp không còn gì để dạy cho cô nữa rồi!"

Một nhóm mười hai người đi tới cúi đầu thật sâu trước Phương Kiển Nám.

Mười hai người bọn họ tập trung từ các nơi trên thế giới, đều là những cao thủ võ thuật Taekwondo, Karatedo nổi tiếng.

Họ là thầy giáo chuyên dạy võ cho Phương Kiển Nám.

"Các thầy quá khiêm tốn đấy thôi, người đâu, mời các thầy đi xuống nghỉ ngơi!"

Phương Kiển Nám nói.

"Kiểm Nám, chị thật sự quá tài giỏi, bảy tám người vây đánh cũng không tiến lại gần chị mảy may, nếu em mà siêu như vậy thì tốt biết mấy!" Phương Di vui vẻ võ tay.

"Bảo em luyện tập em có có luyện đâu, từ nhỏ đã có cái tật lười biếng!"

Phương Kiển Nám bó tay mà nhìn Phương Di, cô chỉ cười nhạt nói.

"Hừ, em là không thèm luyện nhé, em vẫn nên ngoan ngoãn làm một cô gái hiền thục nết na thì hơn, hơn nữa em cũng không có nghị lực như chị. Ha ha, thoạt nhìn bề ngoài của Kiểm Nám mềm yếu dễ vỡ, chẳng ai biết rằng bảy tám người đàn ông trưởng thành cũng không đến gần chị được. Làm em nhớ lại mấy tên cùng lớp trước đây to gan chòng ghẹo em đều bị chị đánh thành kẻ cụt tay què chân ha ha hai"

Phương Di cười nói.

"Đó là bọn họ tự làm tự chịu, được rồi không nói chuyện này nữa!"

Phương Kiển Nám cười cười, sau đó mới nhìn sang mấy tên thuộc hạ đang đứng một bên: "Sao rồi?"

"Cô chủ nhỏ, thất bại!"

Người thanh niên cầm đầu nói.

"Thất bại? Việc giao cho năm người các anh, đây là lần đầu tiên thất bại phải không?"

Phương Kiển Nám giật mình hỏi lại.

"Lần này phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi gặp phải mấy người ở quảng trường ẩu đả, khiến lúc chúng tôi thoát ra đã không thấy người kia đâu nữa!"

Bọn họ giải thích.

"Ha ha ha, thất bại cũng tốt, tôi lại rất mong các anh nếm mùi thất bại. Em nói này Kiểm Nám, em thấy chị lo lắng thái quá rồi. Anh chàng đó đi chung với Tiểu Béo mà, hơn nữa chỉ là người ta thấy chị xinh đẹp thôi, vậy mà chị cũng muốn điều tra người †a, em còn muốn tán phét cùng anh ta với Tiểu Béo nữa cơi"

"Em dám! Nếu em dám nói năng lung tung với người ngoài, chị sẽ nói lại với ông nội, để cho ông tiếp tục nhốt em ở trong nhài"

Phương Kiển Nám giận dữ nói.

"Được rồi mà, em không nói nữa là được, em nghe theo chị hết!"

Phương Di vội nói.

"Đi xuống trước đi, chuyện này, tạm thời không cần các người xía vào!"

Phương Kiển Nám nói với năm người kia.

"Vâng! Thưa cô chủ nhỏ!"

Phương Di mím môi giận dỗi đi sang một bên, cáu kỉnh bóp nát tất cả khoai tây rồi ném vào thùng rác.

Nhìn hành động của Phương Di, Phương Kiển Nám lắc đầu, đi tới.

"Làm sao vậy? Giận chị vừa nấy quát em à?"

"Em không trách chị, em chỉ ghét cuộc sống từ nhỏ đến lớn không thể giống với một người bình thường của chúng ta! Vì sao! Vì sao!"

Phương Di nói xong liền bật khóc.

Nét mặt của Phương Kiển Nám cũng hiện lên

nét buồn rầu, cô ta nghĩ lại một chuyện xảy ra khi còn bé...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn