Thiên Mệnh Chí Tôn


Thủ phạm chính là kẻ địch hùng mạnh mà ông nội đã nói.

Nhưng rốt cuộc cụ thể chuyện là thế nào thì ông nội không nói với Phương Kiển Nám một chữ nào.

Ông nội cho rằng mình là một cô gái nên không cần tham gia vào những chuyện này.

Nhưng cuộc đời của mình thì sao? Tuổi thơ mà mình nên có thì sao? Bị người ta cướp đi như thế mà còn không hay biết gì?

Phương Kiển Nám không cam tâm, cô ta cố gắng phấn đấu, việc gì cũng cố gắng làm đến mức tốt nhất, chính là để chứng minh bản thân mình không hề kém cạnh con trail

Lúc này, Phương Kiển Nám hít vào một hơi, nhìn Phương Di.

“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao!”

“Ừ ừ, em biết mà Kiển Nám, chị còn căm ghét kẻ thù kia hơn em. Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta khiến bọn họ phải trả giá!”

Phương Di cương quyết nói.

“Sẽ có ngày đó thôi! Mặc dù ông nội không nói cho bọn mình một số chuyện nội bộ của gia tộc, nhưng với sự chuẩn bị của mấy chục năm này, chị tin rằng ngày đó không còn xa nữa đâu!”

Phương Kiển Nám vỗ vai Phương Di.

Ngày hôm sau.

Trần Khiêm đến phòng học.

Vừa nhìn đã thấy Từ Dương Dương.

Nói thật thì cô gái này cũng rất xinh đẹp, nhưng tính tình nóng nảy nên khiến Trần Khiêm không có một chút thiện cảm nào.

Có vẻ hôm nay tâm trạng cô ta rất tốt, đang nói cười vui vẻ với chị em của cô ta.

Nhìn thấy Trần Khiêm, mắt trợn trắng, sau đó đứng lên nói: “Vương Tiểu Hoa, Trần Khiêm, hai người đến đúng lúc lắm. Lúc hai người lên lầu có thấy bên dưới có một xe nước khoáng không? Trong đó có mười mấy chai là của lớp chúng ta, hai người xuống khiêng lên đi!”

Sau đó, tất cả bạn học trong lớp đều che miệng cười.

Đương nhiên Trần Khiêm biết Từ Dương Dương đang cố ý bỡn cợt.

Nói thật thì trong lòng cũng hơi tức giận.

Mặt Vương Tiểu Hoa cũng không phục nói:

“Dựa vào cái gì chứ? Nhiều vậy hai bọn tôi không khiêng được!”

“Cậu nói cái gì?”

“Cậu ấy nói hai bọn tôi khiêng không được!” Trần Khiêm nhắc lại.

Sau đó sang bên cạnh ngồi xuống.

Không ngờ Trần Khiêm lại đối đầu với cô ta ở trước mặt mọi người.

Từ Dương Dương quả thực rất tức giận, vốn đã không ưa gì Trần Khiêm rồi.

Bây giờ Trần Khiêm còn dám khiêu khích uy nghiêm của cô ta ở nơi đông người.

Từ Dương Dương lại bộc phát tính tình tiểu thư, cầm ly ném về phía Trần Khiêm.

Nhưng chỉ ném được xuống đất. “Có giỏi thì cậu nói lại tôi xeml” Trần Khiêm nhìn thì biết ngay đây là kiểu tính

tình tiểu thư được gia đình chiều hư, cho răng người trên đời đều phải xoay quanh cô ta.

Lúc này hơi bực bội nói: “Có nói lại mười lần thì hai bọn tôi cũng không khiêng được! Cậu có thể thế nào?”

Loại người này Trần Khiêm gặp nhiều rồi, bây giờ cũng không chiều theo nữa.

“Được, cậu khá lắm, cậu đợi đó cho tôi!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn