Thiên Mệnh Chí Tôn


“Hả?”

Cả hội trường bỗng dưng yên tĩnh lại, bất động nhìn Lương Phi.

Hồ Tuệ Mẫn cũng nhìn.

Dù sao thì trước khi đến trường này, cô ta cũng đã nghe ngóng về một số nhân vật có sức ảnh hưởng ở khoa quản lý tài chính rồi.

Khóa trước là Vương Kiện, còn khóa này người đầu tiên là Lương Phi, sau đó mới là Từ Văn Đào.

Điều kiện gia đình vô cùng tốt.

“Không thì cậu gọi điện cho nhà cậu xác nhận thử xem?”

Hồ Tuệ Mãn đưa ra ý kiến.

“Đúng đấy, gọi điện xác nhận một chút!” Lãnh đạo nhà trường cũng nói.

Lương Phi bắt đầu gọi điện thoại.

Lúc này, giáo viên hướng dẫn cũng mặt mày. phấn khích chạy đến chỗ lớp mình.

“Lớp chúng ta mang mấy chai nước khoáng qua rồi à?” Giáo viên hướng dẫn lo lắng nói với Từ Dương Dương.

“Ôi chao, em chỉ lo phấn khích mà quên mất tiêu rồi

Từ Dương Dương vỗ đầu nói.

“Phải tìm sáu bạn mang nước khoáng đến hội trường. Hừ, Vương Tiểu Béo với Trần Khiêm đâu rồi?"

Từ Dương Dương tìm xung quanh...

Có người chỉ Trần Khiêm đang ngồi ở phía sau cùng.

“Bọn họ trốn ở đó!” Có cô gái nói.

“Hừ, Trần Khiêm, Vương Tiểu Hoa, bảo hai người khiêng nước khoáng mà hai người cũng không khiêng nữa. Để tôi tìm các bạn học khác. khiêng cùng, giờ hai người với bốn bạn đấy là thành sáu người khiêng nước vào hội trường đi nhé? Thật là, làm gì cũng không được, hai người đúng là lười biếng mài”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

Từ Dương Dương khinh thường liếc Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa một cái, sau đó lại đi gọi thêm bốn bạn nữa đến chỗ Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa đang đợi.

Trước đây Trần Khiêm cũng đã gặp kiểu bạn học như Từ Dương Dương rồi.

Giống như là tất cả chàng trai trên thế giới này đều không xuất sắc bằng anh chàng mà cô ta thích, cho nên trong mắt cô ta chỉ có anh chàng cô ta thích thôi, còn những người khác thì đều chướng mắt.

Nhưng cũng chẳng có gì quan trọng.

Nếu bây giờ mình không đi khiêng nước, nói không chừng lại nhäm đến mình.

Lúc này, Trần Khiêm, Vương Tiểu Hoa với những người khác đi ra ngoài.

Trong lòng còn mừng thầm, may mà lúc đầu không viết tên.

Sau khi thấy Vương Tiểu Hoa với Trần Khiêm rời đi.

Vẻ mặt Phương Di mới có một số biểu cảm.

“Kiển Nám Kiển Nám, vừa nãy hình như em hơi có cảm giác, cảm giác gì nhỉ? Chính là lúc Trần Khiêm đi qua bên cạnh em, tim em đập thình thịch luôn ấy. Vả lại chị biết không, em còn muốn anh ấy ở lại bên cạnh em nữal”

Phương Di nói: “Sao vậy nhỉ, tại sao chúng ta chưa từng gặp anh chàng này nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc thế nhỉ?”

Phương Kiển Nám gật đầu: “Chính là không biết xuất thân của cậu ta là gì, nói cậu ta giống một người bình thường, nhưng nhìn cũng không giống người bình thường. Nhưng cách ăn mặc của cậu ta quả thực rất bình thường!”

Hai cô gái thấp giọng bàn luận.

Còn sáu người nhóm Trần Khiêm đã đi khiêng nước rồi.

Bọn họ khiêng nước, rồi phải mang đến cho. mấy vị lãnh đạo ở trước sân khấu.

Và một số nhân viên công tác ở trước sân khấu nữa.

Mang vào trong.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn