Thiên Mệnh Chí Tôn


"Cậu bị thần kinh à?" Trần Khiêm mảng.

"Hứ, anh Phi chỉ là lỡ thua thôi mà, cậu có cần kích động đến mức ấy không? Cũng không nhìn lại bản thân xem mình có tài cán gì đâu, nếu giỏi thì cậu tự đi thi đi!"

Từ Dương Dương mắng.

Như là muốn đem tất cả lửa giận và sự không cam lòng của mình đổ lên đầu Trần Khiêm.

Lúc này cô ta đột nhiên với lấy một chai nước khoáng, mở nắp rồi hất thẳng lên người Trần Khiêm.

Trần Khiêm tránh thoát được, ngay lúc ấy anh tức đến nỗi muốn vả cho Từ Dương Dương mấy cái bạt tai liền.

May mà đám sinh viên kịp thời xông vào kéo Từ Dương Dương ra ngoài.

Vậy mới tránh được một trận ẩu đả suýt xảy ra.

Hồ Tuệ Mẫn chỉ liếc mắt nhìn Trần Khiêm đang bị người khác làm khó dễ, sau đó đặt ánh mắt lên người của Thẩm Quân Văn được người người ngưỡng mộ. Đúng vậy, Thẩm Quân Văn chưa một lần nào khiến cho cô ta thất vọng cả.

Mà lúc này, một vị trọng tài bước ra sân.

Ông ta đi tới trước mặt Thẩm Quân Văn.

Đứng đối diện Thẩm Quân Văn, trọng tài cất lời: "Trước giờ tôi chưa từng thấy một người trẻ nào ở độ tuổi này có thể đạt tới tiêu chuẩn như cậu, hơn nữa động tác còn rất đẹp mắt, thật không hổ danh là quán quân giải Thanh niên của tỉnh Giang Naml"

Thoạt nhìn trọng tài tầm gần bốn mươi tuổi, chắc cũng là người có tiếng tăm trong giới này.

Thẩm Quân Văn chỉ là lắc đầu cười khổ một tiếng.

"Ha ha, chỉ có vậy mà cũng gọi là động tác đạt tiêu chuẩn lại đẹp mắt, có mấy người sợ là chưa từng nhìn thấy cái gọi là động tác tiêu chuẩn thì phải!"

Đúng lúc này, một giọng nữ đầy bất mãn vang lên.

Giọng nói này vừa vang lên, theo sau đó toàn bộ sân đấu đều trở nên yên lặng như tờ.

Tất cả đều nhìn về hướng của cô gái vừa cất lời.

Người này cũng không phải kẻ nào xa lạ, mà chính là Phương Di.

Xem xong trận đấu của hai người vừa rồi, Phương Di và Phương Kiển Nám vốn định rời đi.

Nhưng không ngờ Phương Di lại nghe thấy được mấy lời khen ngợi của trọng tài dành cho Thẩm Quân Văn, cùng với tiếng reo hò vang dội của mọi người dành cho anh ta.

Lương Phi đã thua, theo lí Phương Di cũng không đến mức vì cậu ta mà đi trả thù Thẩm Quân Văn làm gì.

Thế nhưng nghe xong lời này, Phương Di cũng hơi không vừa lòng.

Coi như là khen ngợi, nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi đấy.

Hai tượng đài nữ thần của trường học lên tiếng, lúc này không một ai dám nói chuyện.

Tất cả lắng lặng nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.

"Được rồi, đừng nói nữa!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn