Thiên Mệnh Chí Tôn


“Cháu nghe hết rôi?”

Vừa vào thư phòng, ông cụ Phương hỏi.

Phương Kiển Nám nặng nề gật đầu.

Nếu như việc cấm đoán thế hệ trẻ không đến nỗi khiến Phương Kiển Nám ngày nào cũng ủ rũ, thì có thể nói chuyện của ba mẹ chính là nỗi đau mãi mãi của Phương Kiển Nám.

Bởi vì bị cấm thì ít nhất mình còn có thể nổi giận, nhưng chuyện của ba mẹ, từ nhỏ đến lớn

chẳng có ai nói với mình cả, mà hỏi đến thì bị đánh.

“Cháu hận ông nội sao? Ông nội đã giấu cháu nhiều năm như vậy?”

Ông cụ Phương nói.

“Không hận, cháu biết ông nội giấu là vì muốn tốt cho cháu!”

Phương Kiển Nám nói.

“Kiển Nám, tất cả biểu hiện của cháu mấy năm nay ông đều thấy cả. Nói thật, ông nội có thể có một đứa cháu gái như cháu, ông nội rất tự hào, ba mẹ cháu ở trên trời cũng sẽ tự hào về cháu.”

Ông cụ vỗ vào vai Phương Kiển Nám.

“Vậy ông nội ơi, đến bây giờ kẻ thù của nhà họ Phương chúng ta là ai, với lại, chính bọn họ đã hại ba mẹ cháu sao?”

Phương Kiển Nám hỏi.

Ông cụ hít vào một hơi, nhìn một góc thư phòng, sau đó gật đầu.

“Ông biết những chuyện này không thể giấu cháu mãi được. Bây giờ cháu cũng đã trở nên rất xuất sắc, năng lực cũng mạnh, ông nội có thể nói với cháu một số chuyện rồi!”

Ông cụ dừng lại rồi nói:

“Đúng vậy, từ trước đến nay nhà họ Phương có một kẻ thù vô cùng hùng mạnh, đó chính là nhà họ Trần!”

“Nhà họ Trần? Sao con chưa từng nghe nói đến gia tộc này?”

Phương Kiển Nám bàng hoàng hỏi.

“Đương nhiên, mặc dù gia tộc bọn họ không cần phải ẩn trốn như chúng ta, nhưng thế giới này rất ít gia tộc có thể đạt được đến trình độ của bọn họ! Thêm nữa ông cấm đoán các cháu hơn hai mươi năm, các cháu mới thấy được thế giới này bao nhiêu đâu chứt”

Ông cụ nói.

“Nhưng tại sao, tại sao nhà họ Trần lại đối xử với chúng ta như vậy?”

Mắt Phương Kiển Nám lóe lên ngọn lửa hận thù.

“Nói ra thì dài lắm. Tóm lại, từ thế hệ của ông nội, đến thế hệ của ba mẹ cháu sau này, chúng ta vẫn đấu với bọn họ chưa từng dừng lại! Hơn nữa cháu cũng phải nhớ, lúc nào cũng phải cẩn thận người nhà họ Trần! Hiểu không?”

Ông cụ ngậm ngùi nói. “Cháu biết rồi ông nội!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn