Thiên Mệnh Chí Tôn


“Được được, vậy anh tha cho thăng đó, Kiển Nám, em đừng giận nữa!”

Tư Đồ Dương vội nói.

“Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về phòng đây!”

Nói xong, Phương Kiển Nám chán ghét liếc Tư Đồ Dương một cái rồi bỏ đi.

“Kiển Nám, Kiển Nám!”

Tư Đồ Dương gọi.

Nhưng Phương Kiển Nám đã đi xa rồi.

Tư Đồ Dương oán hận siết chặt nắm đấm.

“Cậu chủ, tôi đã nói với cậu rồi, cậu tốt với cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nhìn thấy!”

Lúc này, từ sau một cái cây bên đường, có một ông lão chắp tay đi ra.

Chỉ là khi nhìn trong bóng tối, vẻ ngoài của ông lão vô cùng đáng sợ.

Bởi vì mặt của ông ta nửa đen nửa trăng, hơi giống với người âm dương.

Đôi mắt cũng rất u ám, trũng sâu trong hốc mắt, vô cùng đáng sợ.

Hơn nữa cả người ông ta gầy trơ xương, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay ông ta vậy.

“Ông có ý gì?”

Tư Đồ Dương nói.

Ông lão cười: “Cơ hội luôn do mình tự tạo ra cho mình, chứ không phải chờ đợi cơ hội đến với mình. Sở dĩ cô ấy chẳng thèm ngó ngàng gì đến tình yêu của cậu, là bởi vì sự giúp đỡ của cậu quá rẻ mạt!"

“Thủ đoạn thật sự, là khiến cho cô ấy cảm thấy rời xa cậu thì không làm được gì cả, lúc nào cũng phải ỷ lại vào cậu mới được!”

Giọng nói của ông lão thì lại càng giống như một con quạ già.

Tư Đồ Dương gật đầu.

“Tôi hiểu rồi!”

Hơn nữa khóe miệng còn kéo lên lộ ra ý cười. Lại nói đến Trần Khiêm.

Qua ngày hôm sau, Trần Khiêm đến lớp sớm.

Bởi vì hai tiết đầu của hôm nay là môn học chung.

Cho nên Trần Khiêm đã gọi cho Vương Tiểu Hoa, nói sẽ đến sớm.

Lúc này, trong lớp học chung chưa có nhiều sinh viên đến.

Nhưng Phương Kiển Nám và Phương Di đã đến

Thấy Trần Khiêm, Phương Kiển Nám với Phương Di cũng ngẩng đầu nhìn.

Nhất là Phương Di, ánh mắt có vẻ thù hận.

Trần Khiêm đến bên cạnh Phương Kiển Nám với vẻ mặt xin lỗi: “Chuyện hôm qua tôi thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”

Dù sao thì Phương Kiển Nám cũng là một cô gái, lúc đó cũng vì mình lo quá nên đã nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý mà đẩy cô ta ra ngoài.

Trong lòng Trần Khiêm cũng rất khó chịu, bởi vì mình thật sự là kẻ cơ hội, nếu đánh thật thì sao mình có thể đánh bại Phương Kiển Nám được.

Phương Kiển Nám nghe những lời Trần Khiêm nói, có ý khiêu khích rất lớn.

Lúc này, Phương Kiển Nám cất giọng lạnh lùng hiếm thấy: “Sáng nay còn có thể thấy được cậu, tôi cũng yên tâm rồi!”

Trần Khiêm: “Hả?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn