Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm chỉ đơn thuần là hơi tò mò, lúc này mới hỏi.

“Anh Trần, chẳng phải hôm qua Lương Phi thi đấu bị thua sao. Lương Phi vốn là một người hay khoe mẽ, cuối cùng lại bị anh giành hết hào quang, Từ Dương Dương đã rất bực bội rồi. Với cả hôm nay Từ Văn Đào, Thẩm Quân Văn với cô gái bên cạnh Thẩm Quân Văn nữa, đến lớp thì bị mấy cậu ấm chỉ chỉ trỏ trỏ! Cười nhạo chuyện hôm qua bọn họ bị mất mặt nữa!”

“Từ Dương Dương cũng thật nóng tính, không nói lời nào đã đi qua tát vào mặt cậu ấm kia”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================

“Ha ha ha, sau đó chắc chắn là người ta phải đánh trả rồi. Thẩm Quân Văn với Từ Văn Đào đều ở đó, đánh mấy cậu ấm kia cũng không nhẹ, cuối cùng anh đoán xem đánh trúng ai? Là Mạnh Xuyên, cậu chủ của nhà họ Mạnh ở Thục Xuyên! Mạnh Xuyên là một cậu ấm quần áo là lượt, lúc nào cũng hống hách ngang ngược không xem ai ra gì. Từ nhỏ đến lớn, có khi nào bị người ta đánh vậy đâu, lúc này mới gọi người đến chúng ta chặn Từ Dương Dương! Nghe nói là đến tận mấy chục chiếc xe!”

Vương Tiểu Hoa nói.

Trần Khiêm gật đầu.

Trần Khiêm cũng gặp nhiều loại chuyện kiểu này rồi.

Nhưng cũng không có lần nào là mình ra tay giúp đỡ cả.

Dù sao thì chuyện này xảy ra trong lớp mình, nhưng Từ Dương Dương tự rước lấy rắc rối. Nói thật, Trần Khiêm cũng ước gì cái cậu Mạnh Xuyên kia mạnh tay dạy dỗ cô ta một trận, giúp mình xả cục tức.

Nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt thì Trần Khiêm cũng muốn quay về xem náo nhiệt.

Ha hai

“Thật sự thất bại mà. Anh Trần, nghe nói nhà họ Mạnh lệ thuộc vào nhà họ Tư Đồ, một gia tộc rất lớn ở đất Thục Xuyên này. Dùng một tay che trời để hình dung cũng không ngoa chút nào đâu!”

Vương Tiểu Hoa kể với Trần Khiêm một số chuyện ở Thục Xuyên.

Rõ ràng Phương Di với Phương Kiển Nám ở phía trước cũng nghe thấy.

Đặc biệt là lúc nhắc đến nhà họ Tư Đồ, Phương Kiển Nám còn khẽ nghiêng mặt lại.

Chẳng bao lâu sau.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Thì ra là tất cả sinh viên đều vào rồi.

Từ Dương Dương là người vào cuối cùng.

Lâm Thắng Nam dìu cô ta, có thể thấy rõ hai bên má của Từ Dương Dương có hai dấu tay đỏ ửng,hơn nữa còn khóc rất to.

Vừa khóc vừa nói: “Lúc đó tớ đâu có để ý là hẳn ta đâu, tớ đâu có cố ý đánh hắn!”

“Được rồi, may mà chủ nhiệm khoa với giáo viên hướng dẫn của chúng ta đến can, để cậu lên lớp trước, nếu không hôm nay tranh luận với mấy người bọn họ thì tiêu rồi!”

Vẻ mặt Lâm Thẳng Nam cũng buồn rầu nói. Quả vậy, thế lực nhà họ Mạnh quả thực rất lớn, mặc dù nhà Lâm Thắng Nam giàu có nhưng cũng không thể so được với nhà họ Mạnh.

Thậm chí nhà họ Lương của Lương Phi cũng không đủ tư cách.

Vì vậy vừa nãy Từ Dương Dương bị Mạnh Xuyên tát lại hai cái, tất cả mọi người đều đứng nhìn chứ không dám lên ngăn cản.

Nếu không phải chủ nhiệm khoa với giáo viên hướng dẫn tìm cớ nói chuyện với Mạnh Xuyên, để Từ Dương Dương lên lớp trước thì chắc là lần này Từ Dương Dương thảm rồi.

Thực tế là để Từ Dương Dương nhân cơ hội này mà mau đi nhờ vả quan hệ.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn