Thiên Mệnh Chí Tôn


Việc này, Phương Kiển Nám thật sự có lòng nhưng bất lực.

Mặc dù muốn quan tâm nhưng cũng không thể cứ thế dùng thân phận nhà họ Phương để ra mặt được.

Lại nói đến Trần Khiêm.

Lúc này, thấy nhóm người này xông vào lớp học chung, Từ Dương Dương đã sợ chết khiếp rồi.

Nói thật, bây giờ đến cả Thẩm Quân Văn cũng hơi sợ hãi rồi.

Rõ ràng chuyện lần này cũng hơi ầm ï.

“Làm thế nào đây? Chủ nhiệm khoa chắc cũng không cản bọn họ được bao lâu!”

Từ Dương Dương sợ hãi bật khóc.

Cuối cùng Thẩm Quân Văn nhìn Hồ Tuệ Mẫn: “Tuệ Mẫn, chẳng phải lần trước Dương Vũ Phỉ cho cậu cách để liên lạc sao? Nếu thực sự không được nữa thì cậu tìm Dương Vũ Phỉ đi, chị ấy nói sau này có việc thì có thể tìm chị ấy mà!”

Hồ Tuệ Mãn nói: “Nhưng tớ lo là ban đầu Dương Vũ Phỉ chỉ đang khách sáo thôi. Dù sao thì thân phận của chị ấy là gì chứ, sao có thể thật sự quan tâm đến chúng ta được?”

Không phải Hồ Tuệ Mẫn chưa từng nghĩ đến chuyện của Dương Vũ Phi.

“Khụ khụ, giờ đừng quan tâm đến mấy thứ đó, lúc này chúng ta chỉ có một cơ hội là Dương Vũ Phỉ thôi!”

Thẩm Quân Văn nói.

Từ Văn Đào với Từ Dương Dương cũng đặt toàn bộ hi vọng lên Hồ Tuệ Mãn.

“Được rồi, để tớ thử xeml” Hồ Tuệ Mãn gật đầu.

Lúc này mới vội gọi vào số điện thoại mà Dương Vũ Phỉ cho cô ta.

Điều khiến Hồ Tuệ Mẫn không ngờ đó là, lần này gọi điện thoại, Dương Vũ Phỉ nhận máy rất nhanh.

Hồ Tuệ Mẫn cũng không kịp chào hỏi gì đã vội vã kể chuyện này ra.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Chị Vũ Phi, thật sự cảm ơn chị, chị có thể hỏi giúp em là đã tốt lắm rồi!”

Rõ ràng Dương Vũ Phi ở đầu kia điện thoại đã đồng ý, Hồ Tuệ Mẫn hơi phấn khích nói.

Chẳng bao lâu sau Dương Vũ Phỉ đã gọi lại.

“Tuệ Mãn, chuyện này không giống với chuyện lần trước. Chị hỏi giúp em rồi, có cậu Hoàng ra mặt, nhưng lần này cụ thể phải làm thế nào thì mọi người đến gặp Tổng giám đốc Chu ở Thục Xuyên đi. Ông ta phải hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi sau đó mới có thể quyết định xem có ra mặt hay không! Ôi, chị chỉ có thể giúp mọi người đến đây thôi!”

Dương Vũ Phỉ thở dài. Quả thật là vậy, vừa nãy mình gọi cho cậu Hoàng, cậu Hoàng đúng là đã đồng ý, cũng đã hỏi

Tổng giám đốc Chu rồi.

Cậu Hoàng là em kết nghĩa của cậu Trần, Tổng giám đốc Chu đương nhiên không dám lơ là.

Cho nên, chuyện này phải tự đi tìm Tổng giám đốc Chu, ít nhất phải cho ông ta hiểu rõ được tất cả sự việc.

Sau khi cúp điện thoại.

Nhóm Hồ Tuệ Mẫn mới vội vã rời đi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn