Thiên Mệnh Chí Tôn


“Ôi, thật là, cũng không biết Tổng giám đốc Chu bận cái gì, đã đợi cả hai tiếng rồi!”

Có người mất kiên nhãn nói.

Lúc này, ánh mắt Hồ Tuệ Mãn đột nhiên khựng lại, liếc nhìn người thanh niên vừa từ bên ngoài vào.

Thực tế thì lúc người thanh niên này đi vào, rất nhiều người đều nhìn qua.

Dù sao thì ở đây, đa số là đến tìm Tổng giám đốc Chu để bàn dự án.

Chỉ sợ lúc này gặp phải đối thủ cạnh tranh. Lúc này, thấy người vừa đến chỉ một tên nhãi vắt mũi chưa sạch, không ít người thầm khinh thường.

Người như vậy mà cũng có thể đến tìm Tổng giám đốc Chu để bàn chuyện? Ha ha.

Mà người thanh niên này không phải Trần Khiêm thì còn có thể là ai nữa đây.

Đương nhiên Trần Khiêm cũng thấy Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương.

Chỉ là không ngờ, đã lâu vậy rồi mà bọn họ vẫn còn đang đợi.

Trần Khiêm cũng không né tránh gì. Lúc này mới đi qua: “Vẫn đang đợi ở đây à?” Trần Khiêm nói.

“Hừ, cậu đến làm gì?”

Hồ Tuệ Mẫn thấy Trần Khiêm thì nhớ đến mấy lần Trần Khiêm vả mặt cô ta, lúc này có cảm giác vô cùng khó chịu.

Còn Từ Dương Dương thì càng không cần phải nói, nhìn Trần Khiêm với vẻ mặt đầy tức giận.

Nếu không phải cậu ta cướp mất hào quang của Lương Phi, làm cho Lương Phi buồn bực thì tâm trạng của mình mấy ngày nay cũng đâu có gắt gỏng. Nếu như hôm qua cậu ta không đá mình thì tối đó mình cũng không tức giận đến mức ăn không ngon, rồi sáng hôm sau mất kiểm soát mà đánh người chứ.

Nói toạc ra thì thủ phạm đầu xỏ chính là Trần Khiêm.

Ít nhất thì Từ Dương Dương nghĩ như vậy.

“Cậu ta còn có thể đến làm gì nữa, chắc chắn đến để cười nhạo chúng ta rồi! Thật không ngờ Trần Khiêm cậu lại là người như vậy đấy, đúng là tởm mà, mẹ nó tức chết mất!”

Từ Dương Dương hung dữ nói.

Vẻ mặt Hồ Tuệ Mẫn lại càng thêm chán ghét, rất rõ ràng, Hồ Tuệ Mẫn cũng đồng ý với cách nói của Từ Dương Dương: “Trần Khiêm, tôi biết giờ cậu có tiền, nhưng đừng tưởng cậu có gì rồi thì chạy đến đây xem náo nhiệt. Tôi nói cho cậu biết, Hồ Tuệ Mãn tôi đây sẽ không để loại người như cậu xem náo nhiệt đâu!”

Hồ Tuệ Mẫn vội nói. Ha ha... Trần Khiêm lắc đầu cười khổ một tiếng.

Thực ra thì vừa nãy lúc nhìn thấy bọn họ, Trần Khiêm cảm thấy trước đây mình xem náo nhiệt đủ rồi. Dù sao bọn họ tìm quan hệ cũng tìm đến Tiểu Hoàng với Tổng giám đốc Chu rồi.

Xét về tình cảm bạn học trước đây, Trần Khiêm cũng không để bụng mà thuận nước đẩy thuyền, giúp Hồ Tuệ Mẫn một chút.

Nhưng giờ thì sao, Hồ Tuệ Mẫn không nhớ một chút gì đến tình cảm bạn học ngày xưa. Cho dù mình có làm thế nào đi nữa thì cô ta cũng sẽ chế giễu và khinh thường mình.

Cho nên Trần Khiêm bất lực cười:

“Mấy người sai rồi, tôi chẳng có tâm trạng đâu, cũng không có sức lực để mà ngày nào cũng để ý tới mấy người. Càng không ăn no rửng mỡ mà đuổi theo đến đây xem chuyện náo nhiệt của mấy người!”

Trần Khiêm nhìn Hồ Tuệ Mẫn.

Sau đó đút một tay vào túi, đi vào cửa biệt thự...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn