Thiên Mệnh Chí Tôn


Trong cuộc sống, mọi người đều biết Hồ Tuệ Mẫn là một người nhanh mồm nhanh miệng, có lúc nói chuyện khá thẳng thản, sẽ làm tổn thương người khác.

Nhưng nói trằng ra thì chính là Hồ Tuệ Mẫn luôn có cảm giác cô ta ưu việt hơn trong phạm vi của cô ta.

Giống như ở trước mặt Vương Kiện với Thẩm Quân Văn, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện hàm xúc cỡ nào. chứ.

Chính là khinh thường Trần Khiêm.

Nhưng bây giờ cô ta phát hiện ra người mình luôn xem thường lại rất giàu có, không giống như trước đây nữa, còn giàu có hơn cả mình.

Nhất thời, Hồ Tuệ Mẫn thật sự khó mà chấp. nhận được.

Lấy đủ thứ lý do để thuyết phục mình, có thể là Trần Khiêm trúng số nên mới có tiền, tin là số tiền này tiêu chẳng được mấy năm thì sẽ hết sạch thôi.

Hơn nữa, cho dù Trần Khiêm có nhiều tiền đi nữa thì cũng vô dụng thôi, bởi vì cậu ta không có mối quan hệ. Ha ha, xã hội bây giờ chẳng phải cần có quan hệ đó sao.

Vì vậy, tâm lý của Hồ Tuệ Mẫn trong hai ngày nay đã tìm được sự cân bằng nhất định rồi.

Nhưng bây giờ thì sao, mình đến nhờ Tổng giám đốc Chu giúp đỡ, mà Trần Khiêm lại có thể tự do ra vào sân nhà Tổng giám đốc Chu.

Có lẽ mối quan hệ giữa Trần Khiêm với Tổng giám đốc Chu không hề đơn giản.

“Thật không ngờ Trần Khiêm lại quen với Tổng giám đốc Chu!”

Từ Dương Dương lại càng thêm lo lắng.

Nhưng lo thì lo chứ bây giờ thật sự không còn cách nào khác.

Không có ai giúp mình cả, chỉ còn hi vọng duy nhất ở Tổng giám đốc Chu thôi, vả lại còn không chắc là Tổng giám đốc Chu có giải quyết giúp không.

“Tuệ Mẫn, không thì cậu gọi cho Trần Khiêm đi, có cậu ta nói đỡ thì việc lần này của chúng ta có thể giải quyết rồi!”

Là Thẩm Quân Văn nói câu này.

“Tớ?” Hồ Tuệ Mẫn như bị người ta tát vào mặt.

“Đúng vậy Tuệ Mẫn, dù sao thì trước đây tên nhãi đó cũng từng thích cậu mà, hai người còn là bạn học nữa, cậu nói thì sẽ tốt hơn bọn mình nói! Nếu không, tớ thấy cho dù có xếp hàng đến chiều cũng khó mà gặp được Tổng giám đốc Chu đấy! Chuyện sẽ càng xé to ra nữa!”

Thẩm Quân Văn lo lắng nói.

“Đúng đấy Tuệ Mãn, chị cầu xin Trần Khiêm, cậu ta chắc chăn sẽ giúp!”

Từ Dương Dương cũng thừa nhận.

Hồ Tuệ Mẫn băn khoăn một lúc.

Lúc này mới nói: “Thật ra tớ với cậu ta cũng không tốt lắm, cho dù nhờ cậu ta giúp thì cũng chưa chắc cậu ta đã đồng ý, để tớ thử xem vậy!”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

Khó khăn lắm mới lấy điện thoại ra bấm số của Trần Khiêm.

Đương nhiên trong lòng phải rối rắm rồi. Ha ha, đi cầu xin một người mà mình đã từng coi thường, hơn nữa còn nói những lời làm tổn thương người ta,ai mà không xấu hổ chứ.

Nhưng chuyện này thật sự phải nhờ Trần Khiêm giúp rồi.

Trần Khiêm cũng không ngờ Hồ Tuệ Mẫn cao ngạo như một con khổng tước mà lại đi gọi điện thoại cho mình.

Lúc này cười khổ một tiếng.

“Có chuyện gì?”

Trần Khiêm hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn