Thiên Mệnh Chí Tôn


“Trần Khiêm, cậu... cậu quen với Tổng giám đốc Chu sao?” Tiếng Hồ Tuệ Mãn rất nhỏ.

“Quen, có chuyện gì thì nói đi!” Trần Khiêm thờ ơnói.

“Cậu cũng biết là bọn tôi gây ra rắc rối lớn, nếu quen thì hi vọng cậu giúp bọn tôi nói với Tổng giám đốc Chu một tiếng!”

Hồ Tuệ Mẫn nói, mặt cũng bắt đầu nóng lên.

“Nói giúp thì cũng không vấn đề, vấn đề ở đây là tôi có thể nhận được lợi lộc gì? Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cậu chứ?”

Trần Khiêm cười.

“Tôi!

“Thế này đi, cậu với Từ Dương Dương vào đây nói chuyện, chỉ hai người thôi!”

Trần Khiêm nói. “Được!” Sau đó Trần Khiêm cúp điện thoại.

Rõ ràng nội dung cuộc điện thoại vừa rồi nhóm Từ Dương Dương cũng nghe thấy.

“Hả? Chị Tuệ Mẫn, chị nói xem Trần Khiêm chỉ gọi hai chúng ta vào đó làm gì chứ? Chị cũng biết em với cậu ta cãi nhau không biết bao nhiêu lần, em thật sự lo là sau khi em vào, cậu ta sẽ...”

Từ Dương Dương dường như nghĩ tới một số khả năng, mặt ửng đỏ quay đầu sang một bên.

“Cậu ta dám... chị không tin cậu ta có thể làm như vậy, chị hiểu cậu ta mà. Đợi lát nữa vào trong rồi, chị nói chuyện với cậu ta là được, em cứ ở phía sau chị!"

Hồ Tuệ Mẫn thầm nghĩ: Trần Khiêm cậu chẳng phải có bản lĩnh lắm sao, tôi không tin cậu có thể làm gì?

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của người phụ trách, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương đi vào.

Biệt thự của Tổng giám đốc Chu quả thực rất lớn.

Chỉ riêng tầng dưới thôi đã có mười mấy người giúp việc rồi.

Người phụ trách dẫn hai người lên tầng hai. Trong một phòng hội nghị lớn. “Cậu Trần ở bên trong!”

Người giúp việc cung kính nói.

“Vâng, cảm ơn!” Hồ Tuệ Mẫn hơi căng thẳng nói.

Lúc đẩy cửa bước vào thì thấy, cả phòng hội nghị có rất nhiều người.

Đa số là những người đàn ông trung niên, còn có cả thư kí của mấy người đàn ông trung niên này.

Cả thảy cũng ba mươi, bốn mươi người. Hơn nữa những người đàn ông trung niên này đều là những người tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh ở Thục Xuyên.

Ngay cả Hồ Tuệ Mẫn cũng đã từng đọc trên báo, biết vài người trong số họ.

Từ Dương Dương thì càng không cần phải nói, những người này đều là ông lớn cả.

Thế là bầu không khí trở nên căng thẳng.

Điều khiến Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương căng thẳng hơn đó là, Trần Khiêm ngồi ở vị trí đầu tiên của bàn hội nghị.

Còn Tổng giám đốc Chu Minh thì lại ngồi một bên của Trần Khiêm.

“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng với bọn họ một lát. Tổng giám đốc Chu, lát nữa ông làm việc xong thì qua đây là được!”

Trần Khiêm nói. “Vâng, cậu Trần!!!”

Một nhóm người đứng lên, đồng thanh nói.

Cảnh này lại càng khiến Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương hoảng sợ.

Sau khi mọi người đều đi hết, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương mới tỉnh táo lại.

Trần Khiêm nhìn bọn họ cười: “Hai người ngồi đi chứ! Đứng đấy làm gì!”

“Trần Khiêm, bọn họ... Sao bọn họ lại gọi cậu là cậu Trần?”

Hồ Tuệ Mãn nuốt nước bọt, lúc này mới khó tin hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn