Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, một người đàn ông trung niên khác bên cạnh ông ta cũng gọi.

Tức thì có khoảng mười mấy người ăn mặc chỉnh tề chạy đến vị trí cuối cùng.

Hướng đến một người, chính là Trần Khiêm.

“Ôi, đó chẳng phải là Tổng giám đốc Quách saol”

“Đúng vậy, là nhóm Tổng giám đốc Quách, sao bọn họ lại chạy đến đây?”

“Phải đấy, hơn nữa mọi người nhìn xem, không chỉ có Tổng giám đốc Quách, còn có Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Vương, Tổng giám đốc Tần cũng đều đến, trông bộ dạng còn rất vui vẻ!”

Đương nhiên rất nhiều người trong hội trường biết Tổng giám đốc Quách.

Nói thật, mấy ông lớn này cũng được xem như là những người đứng đầu bữa tiệc rồi.

Ý gì sao?

Giống như vừa rồi, bọn họ vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều im lặng để lắng nghe.

Lúc này, mọi người càng nhôn nhao đi theo.

Bàn của Hầu Hiểu Hà cũng sững sờ.

Đặc biệt là Hầu Hiểu Hà, bởi vì cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Khiêm, cho nên lúc mọi người chạy qua cô ta thấy rõ nhất.

Suýt chút thì bị ngụm rượu vang sặc chết.

“Cậu Trần? Chuyện gì vậy chứ? Thân phận của Tổng giám đốc Quách là gì chứ, sao có thể quen với tên tầm thường như Trần Khiêm được?” Hầu Hiểu Hà rất ngạc nhiên nghĩ.

Khoái cảm báo thù ban nãy, lúc này đã không còn sót lại một chút nào.

Nếu có thì chính là cảm giác căng thẳng trong lòng.

Vương Văn cũng nhìn thấy, trong lòng có một chút kích động không sao nói rõ được.

Còn sự ghen tị trong mắt Lương Mạnh lại càng thêm đậm. Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝒓ang ﹏ 𝑇𝑅Ù𝑀 𝑇𝑅𝐔𝙔Ệ𝑁.vn ﹏

Nhóm người đang kính rượu cũng lần lượt nhìn sang, rốt cuộc là chuyện gì.

“Mọi người là?”

Mà những người này đứng trước Trần Khiêm, Trần Khiêm ngơ ngác, hoàn toàn không quen!

“Ôi đệch, chuyện gì vậy, Tổng giám đốc Quách đi qua chào hỏi cậu ta, mà tên nhãi đó lại không biết Tổng giám đốc Quách là ài?”

“Thật tức chết mất, có lịch sự không chứ? Ai dạy thế?”

“Tôi đang nghĩ, có phải là Tổng giám đốc Quách nhận nhầm người rồi không? Hay tên nhãi này là tài xế của ông lớn nào đó? Sao có thể chứ? Người đỉnh nhất hôm nay cũng là Tổng giám đốc Quách rồi nhỉ?”

Mọi người bàn tán sôi nổi. “Cậu Trần, cậu là người bận rộn nên có thể

quên rồi. Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, ha ha, đây là danh thiếp của tôi!”

Tổng giám đốc Quách vui vẻ cười nói.

Trước đây hoàn toàn không tiếp cận được với cậu Trần. Bây giờ rõ ràng là sân nhà mình, cậu Trần lại đến sân nhà mình.

Trần Khiêm nhận lấy danh thiếp xem, Tổng giám đốc Quách là chủ công ty khai thác bất động sản.

Tên công ty có hơi quen.

“Cậu Trần, lần trước gặp mặt là trong tiệc sinh nhật của cô Lâm, chúng tôi cũng có đến! Dự án phát triển huyện Bình An, chúng tôi cũng lấy được ba dự án! Ha hai”

Tổng giám đốc Quách nói.

“À à, tôi nhớ ra rồi, chào Tổng giám đốc Quách!”

Trần Khiêm vẫn chưa nhớ ra, nhưng cứ tiếp tục băn khoăn vấn đề này thì rõ ràng có hơi ngượng ngập.

Lúc này mới cười ha ha.

“Cậu Trần, tôi kính cậu một ly!”

“Cậu Trần, tôi cũng kính cậu một ly!”

Lúc này, nhóm ông chủ này lần lượt cầm ly đến cụng với Trần Khiêm.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn