Thiên Mệnh Chí Tôn


Việc cụ thể thế nào, sợ là phải đợi đến khi thuộc hạ của mình quay lại mới hiểu rõ được.

“Kiển Nám, thật sự xin lỗi. Vừa nãy em kích động quá, cho nên mới không khống chế được nói với Trần Khiêm nhiều như vậy!”

Vào phòng, Phương Di kéo tay Phương Kiển Nám nói.

“Không sao, lần sau chú ý là được. Mặc dù bây giờ chúng ta tự do hơn trước đây, nhưng cũng không được rêu rao ầm ï!"

Phương Kiển Nám cười khổ nói.

“Em biết rồi, lần sau chắc chắn sế không vậy nữa!" Phương Di lè lưỡi.

“Nhưng nhiệm vụ lần này, rõ ràng ly kì nhưng lại chẳng nguy hiểm. Em chỉ không hiểu, sao cô lại bướng bỉnh vậy chứ, chiếc hộp đó quan trọng với cô vậy sao? Bọn mình đi đâu tìm cô! Kiển Nám, bước tiếp theo chị định làm thế nào?”

Phương Di nói.

Phương Kiển Nám lại cho Phương Di một ánh mắt cảnh cáo: “Phương Di, chị thật sự hối hận vì đã dẫn em theo đấy, sao cái gì em cũng nói ra ngoài thế, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Phương Di lại lè lưỡi, vội che miệng mình lại.

“Từ giờ trở đi, em phải khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây, không nói nhiều thêm một câu nào nữal”

Phương Di nói.

“Em cũng không cần thế. Ôi, nói thật, thật ra thứ phải tìm không thể làm khó được Phương Kiển Nám chị đâu. Việc bây giờ chị lo đó là quả thực có một thế lực có cùng mục đích với chúng ta. Với lại Phương Di này, khả năng của nhóm người đó cũng không kém những người tài giỏi mà lần này chúng †a dẫn đến đâu. Đây mới là điều chị lo lắng!”

Phương Kiển Nám xoa ấn đường: “Xem ra hiện tại là chúng ta giành được thế chủ động, nhưng cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, chúng ta ngoài sáng, đối thủ ở trong tối, không chỉ có khả năng chúng ta bị đánh úp mà nói không chừng nhà họ Phương chúng ta cũng sẽ bị lộ. Quan trọng nhất đó là ngay cả đối thủ của mình là ai chúng ta cũng không biết! Cho nên chị vẫn luôn lo lắng chuyện này!"

“Ha ha ha, vậy à, dễ lắm, em có cách Phương Di vui vẻ nói. “Em?” Phương Kiển Nám cười.

“Hừ, Kiển Nám, chị đừng có thấy bình thường em tùy tiện cẩu thả, thật ra em thông minh lắm đấy.

Cái này cũng tương tự như game ma sói mà em chơi thôi!”

Phương Di nói. Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị không hiểu!”

“Ôi chao, đơn giản lắm. Việc hiện tại chị sợ nhất là bị lộ đúng chứ? Cho nên, cứ tìm cho mình một cái áo tàng hình là được rồi, sau đó đánh lừa tai mắt quần chúng, như vậy là chị cũng ở trong tối rồi! Nhà họ Phương chúng ta lại càng ở trong tối, bình thường chị thế nào thì giờ thế ấy, vậy là được rồi

Phương Di nói.

“Em nói cũng hay đấy, ý của em là chúng ta không cần phải căng não ra để chống lại nhóm người kia. Thay vào đó là tìm một người thay thế cho chúng ta, nói không chừng còn lôi được người vốn đang ở trong tối kia ra?”

Phương Kiển Nám nhanh chóng hiểu ra.

Phương Di búng tay một cái: “Bingo, chính nó


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn