Thiên Mệnh Chí Tôn


Lúc này, Phương Kiển Nám đã thay quần dài, ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi hẵn học nhìn Phương Di rồi thì lại hơi oán hận liếc Trần Khiêm.

Trần Khiêm cũng rất ngượng ngùng. Sờ mũi nói: “Chuyện gì vậy?”

“Thật ra cũng đơn giản thôi, bọn tôi định nhờ cậu thay bọn tôi tìm một thứ!”

Phương Di tiếp tục nói: “Đối với cậu mà nói thì chắc là không khó. Hơn nữa, vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì đừng tưởng tôi không biết. Nếu chuyện cậu có thể giúp, mà cậu lại không giúp bọn tôi, vậy cậu xứng đáng với Kiển Nám sao!”

“Phương Di, em nói nhảm gì vậy!”

Phương Kiển Nám cạn lời.

Trần Khiêm cười khổ một tiếng.

Nói thật, Trần Khiêm thực sự định giúp hai chị em bọn họ.

Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận hai người bọn họ, hơn nữa bây giờ người giúp việc của Phương Mộng Hân có khả năng đang ở trong tay bọn họ.

Trần Khiêm hơi háo hức với cơ hội này!

Lúc này mới hỏi: “Cậu nói đi, tìm thứ gì?”

“Ừ, tôi nhớ ngày mai các bạn học của chúng ta sẽ đến đây du lịch. Thế này đi, cậu dẫn theo vài người đáng tin cậy, sau đó chúng ta cùng đến một nơi là được! Đơn giản vậy thôi! Tất nhiên cậu là người dẫn đầu đi tìm!”

Phương Di nói.

Trần Khiêm khựng lại, chỉ sợ không thể biết được là thứ gì.

Đợi đến lúc mình thật sự có thể tìm thấy rồi nói.

Thế là gật đầu: “Được!”

Sau khi Trần Khiêm đi.

Phương Kiển Nám mới véo tai Phương Di: “Em em em, em làm chị tức chết rồi, con bé chết tiệt này! Vừa nãy may mà chị mặc áo đi ra đấy, nếu

không thì sao, eml”

Phương Kiển Nám nghĩ lại mà sợ, lúc này mới oán hận Phương Di.

“Được rồi được rồi, chẳng phải chuyện này đã được giải quyết rồi sao. Quả nhiên em đoán không sai mà, Trần Khiêm thích chị, chị không biết đấy thôi, vừa rồi ánh mắt anh ta cứ nhìn chị mãi!”

“Em còn nói, chị đánh chết eml”

Lúc này, trong trang viên nào đó. Bốn năm chiếc xe sang nối đuôi nhau đi vào.

Sau đó nhiều người xuống xe đồng loạt đi về phía biệt thự.

“Cậu Dương, người đã đến cả rồi


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn