Thiên Mệnh Chí Tôn


“Thiếu Vân, đúng là lâu rồi không gặp. Lúc cậu nói đến thăm tôi, cậu không biết tôi vui thế nào đâu!”

Vừa thấy Long Thiếu Vân, Tư Đồ Dương cười nói.

“Mà này, bác Long vấn khỏe chứ? Khoảng thời gian trước ba tôi cứ nhắc mãi, bảo tôi có thời gian thì đến Yên Kinh thăm bác Long một chuyến!”

“Cảm ơn anh Dương, đều khỏe cả!” Long Thiếu Vân nói.

Tư Đồ Dương bảo Long Thiếu Vân ngồi xuống: “Sao vậy, tôi nghe nói đợt trước cậu bị bác Long giáo huấn? Cấm túc nửa tháng à?”

“Ha ha, đừng nhäc đến chuyện đó nữa, nhắc. đến là em lại sôi máu. Phải rồi anh Dương, nói chuyện của anh đi, người em đã cử đến cho anh rồi, anh cũng gặp rồi, mấy người này đến từ Bắc Phi, người nào cũng giỏi cải”

“Có thể thấy được, người mà Thiếu Vân cậu tìm cho tôi, tôi rất yên tâm!”

“Được, vậy chúc chúng ta thành công trong hành động ngày mai trước đi!”

Ngày hôm sau. Nhóm Vương Tiểu Hoa đều đã đến.

Bởi vì tối qua Trần Khiêm đã sắp xếp, bảo Vương Tiểu Hoa gọi thêm bốn năm người đáng tin cậy.

Đương nhiên Vương Tiểu Hoa không dám lơ là.

Nên sắp xếp bạn học khác dẫn mọi người đi du lịch, còn bốn năm người bọn họ thì đi theo Trần Khiêm.

Phương Kiển Nám với Phương Di rõ ràng cũng đã bàn bạc xong trước.

Bởi vì hôm nay hai người bọn họ cũng giống như trước đây, không nói chuyện với Trần Khiêm, còn trưng ra dáng vẻ lạnh băng.

Hôm nay Từ Dương Dương cũng đến, nhưng cô ta lại thay đổi khá nhiều so với trước đây.

Trước tiên, cô ta không còn quấn lấy Lương Phi như trước đây nữa mà thỉnh thoảng mặt hơi phiếm đỏ nhìn Trần Khiêm.

Cũng không biết lần trước Trần Khiêm, Hồ Tuệ Mẫn với Từ Dương Dương nói gì với nhau mà làm cho cô ta thế này.

Nhưng rõ ràng Trần Khiêm không để ý đến cô ta.

Anh chào Vương Tiểu Hoa, sau đó bốn năm người bọn họ chuẩn bị chia tay với các bạn học, đi

đến một nơi gọi là thôn Thanh Thủy.

“Đứng lại! Vương Tiểu Hoa, Trần Khiêm, hai người làm gì vậy? Sao không đi cùng bọn tôi?”

Lúc Trần Khiêm chuẩn bị lái xe thì có một cô gái đuổi đến.

Vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Lâm Thắng Nam, cậu quan tâm hơi nhiều rồi đấy. Bọn tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với cậu à?”

Vương Tiểu Hoa nói.

“Hừ, từ khi lên xe, tôi thấy mấy người cứ thậm thà thậm thụt. Thì ra mấy người thật sự đi nơi khác, có phải có gì thú vị mà không đưa bọn tôi theo không?”

Lâm Thẳng Nam tức giận nói.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn