Thiên Mệnh Chí Tôn


Lâm Thắng Nam cũng bộc phát tính tình ngang ngược.

Thấy Trần Khiêm phớt lờ mình, thì chạy đến ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.

“Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?”

Trần Khiêm thầm nghĩ, Lâm Thắng Nam làm sao thế này?

Sao hôm nay lại kì lạ thế này.

Chẳng phải cô ta thích chơi với nhóm Lương. Phi à, sao lại chạy đến phiần mình thế này?

Nói ra cũng chẳng ra gì.

Từ sau trận thi đấu taekwondo, trong lớp tự động chia thành hai phe.

Một bên là Lương Phi với mấy người bạn cũ của cậu ta tạo thành một nhóm với thế lực nhỏ. Bên còn lại là Trần Khiêm với thế lực lớn do Vương Tiểu Hoa dẫn đầu.

Lâm Thắng Nam thuộc nhóm thế lực nhỏ của Lương Phi.

Giờ lại chạy đến xe của mình.

“Cậu không biết xấu hổ hả Lâm Thắng Nam, cậu lên xe tôi làm gì chứ?”

“Đúng đấy, mặt dày chạy theo bọn tôi, thật sự chưa từng thấy cậu thế này đấy!”

Nhóm Vương Tiểu Hoa cũng nói thẳng. Cảm giác nhục nhã của việc lấy lòng Trần

Khiêm mang đến cho cô ta lúc đầu, ngay lập tức bộc phát.

Không kiềm được hốc mắt phiếm đỏ, rồi rơi nước mắt.

“Mấy người làm gì mà nói tôi như vậy, tôi chơi ở đâu thì chẳng phải là chơi, dẫn tôi đi thì có làm sao? Có sao chứ?”

Sau đó quay đầu nhìn Trần Khiêm: “Còn cậu nữa Trần Khiêm, sao cậu lại phớt lờ tôi? Tôi chào cậu cậu cũng không nhìn tôi, gặp ở căn tin cũng lờ tôi đi. Tôi biết lúc cậu vừa đến tôi đã đối xử tệ với cậu, nhưng trước đó tôi xin lỗi cậu, cậu cũng nói không sao rồi!”

“Hả? Có à?” Trần Khiêm đơ.

“Có, mấy hôm nay có vài lần, cậu không chào. tôi! Còn phớt lờ tôi!”

Lâm Thắng Nam nói.

Trần Khiêm ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy có thể là tôi quên đấy!” Khoảng thời gian trước, Trần Khiêm lo một đống chuyện, làm gì có thời gian mà quan tâm tới mấy thứ này.

Lâm Thắng Nam cũng là kiểu con gái có tính hiếu thắng rất mạnh.

Đối phó với kiểu con gái này, cách tốt nhất là cứ lạt mềm buộc chặt. Bạn càng lơ cô ta đi, thì cô ta lại càng muốn bạn chú ý tới cô ta.

Đương nhiên Trần Khiêm đâu có nghĩ nhiều như vậy.

Thấy Lâm Thắng Nam khóc.

Trần Khiêm cũng hơi ngại, dù sao thì cũng đâu có thâm thù đại hận gì với cô ta đâu.

Thế là gật đầu: “Được rồi, thêm một người cũng không nhiều, cậu muốn theo thì cứ theo!”

Lần này Lâm Thẳng Nam không khóc nữa: “Được, tôi có thể đi mua nước cho mọi người!”

Mà Vương Tiểu Hoa ở phía sau thấy thái độ của Lâm Thăng Nam lúc này, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Ôi vãi, thái độ thay đổi nhanh như lật bánh tráng vậy.

Trần Khiêm xuất phát.

Phương Kiển Nám với Phương Di nhìn nhau, cũng lái xe xuất phát.

Nhưng lúc xe của Phương Kiển Nám với Phương Di xuất phát.

Bên vệ đường, bảy tám chiếc xe sang nối tiếp nhau lao theo xe của Phương Kiển Nám...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn