Thiên Mệnh Chí Tôn


Sau đó vội chạy ra ngoài xem thử.

“Kiển Nám, Trần Khiêm, không ổn rồi. Quả thực có rất nhiều người, đang chạy về phía chúng ta!”

Phương Di lo lắng nhảy lên.

Phương Kiển Nám cau mày.

Cô ta đã rất cẩn thận, để đảm bảo an toàn, ngay cả thuộc hạ mình cũng không dẫn theo. Giống như đang tham gia vào một chuyến du lịch bình thường, đi chơi với các bạn học thôi.

Nhưng không ngờ vẫn bị người khác bám đuôi. “Làm sao đây?” Phương Kiển Nám hơi hoang mang.

Trần Khiêm cũng khó hiểu, ôi đệch, người của mình còn chưa tới, sao có nhiều nhóm thế này?

“Kiển Nám, các cháu mau theo tôi vào phòng!”

Lúc này, người phụ nữ trên mặt đầy sẹo đó đột nhiên kéo tay Phương Kiển Nám.

Dẫn theo nhóm Trần Khiêm vào một gian phòng bên trong.

Mở tấm vạc giường thì nhìn thấy một lối đi bên trong.

Phương Kiển Nám nghỉ hoặc nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nói: “Trước đây chị họ tôi thường đến chỗ tôi ở, bởi vì có quá nhiều người tìm chị ấy cho nên trong nhà hai chị em tôi có lối đi này. Chị tôi đã bảo các cháu đến tìm tôi, thì chắc chản là tin tưởng các cháu, các cháu theo tôi!”

Phương Kiển Nám gật đầu.

Trần Khiêm không khỏi nhìn người phụ nữ thêm vài cái, cảm thấy hình như đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi, rất quen mặt. Nhưng gặp ở đâu thì lại không nhớ được.

Lúc này cũng không biết đã đắc tội với ông thần đường nào.

Đành phải nhảy vào.

Chẳng mấy chốc, nhóm người kia đã đến, xông thẳng vào bên trong.

Hiển nhiên là nhăm vào nhóm Phương Kiển Nám.

“Cậu thông báo thật sự rất đúng lúc!”

Lúc này, Trần Khiêm co người vào bên trong, nhìn Lâm Thăng Nam.

Rồi lại nghe tiếp động tĩnh ở bên ngoài. Rõ ràng nhóm người đó không chịu từ bỏ, đang tìm kiếm xung quanh.

Phương Kiển Nám lo lắng đến mức trán toàn mồ hôi. Cứ như vậy cũng không phải cách.

Trần Khiêm chen ở phía sau, Lâm Thắng Nam ở bên cạnh Trần Khiêm.

Lúc này, thấy Trần Khiêm móc trong túi ra một thiết bị nhỏ nhắn tinh xảo.

Lúc thấy thiết bị này, Lâm Thắng Nam vô cùng ngạc nhiên, cảm nhận được những tính năng phi thường của thiết bị này.

Lúc này, Trần Khiêm yên lặng làm động tác suyt với cô ta.

Sau đó bấm vào nút của thiết bị này, trực tiếp. phát đi.

“Đây... Đây là cái gì? Có thể cầu cứu sao?”

Lâm Thẳng Nam trợn to mắt, nhẹ giọng nói.

Trần Khiêm ấn đầu cô ta, ghé vào tai cô ta nhẹ giọng nói: “Quên chuyện cậu vừa thấy đi, đừng có nói lung tung!”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn