Thiên Mệnh Chí Tôn


Lâm Thắng Nam gật mạnh đầu.

Cô ta càng tò mò đây là thứ gì, Trần Khiêm bấm vào nó là có ý gì?

Mấy người bọn họ đã ở trong lối đi này đợi gần mười phút.

Lúc này nghe thấy bên ngoài trời truyền đến tiếng vù vù.

“Chuyện gì vậy?”

“Đại ca, không ổn rồi, chúng ta bị bao vây rồi, bên trên có mười mấy chiếc trực thăng! Nếu còn không đi e là không kịp mất!”

Nghe thấy người bên ngoài hét lên.

“Cái gì? Mẹ kiếp, mau rút lui!”

Sau đó thì nghe thấy tiếng nhóm người này lần lượt rời khỏi phòng.

Hai mắt Lâm Thắng Nam mở to, rõ ràng đã bị lời nói của mấy người bên ngoài dọa sợ.

Phụt! Trần Khiêm lại gọi cả trực thăng đến? Thật hay giả vậy?

Rốt cuộc Trần Khiêm là ai?

Bây giờ cậu ấm bình thường cũng đâu có bản lĩnh này đâu chứ!

Nhưng Trần Khiêm đã dặn cô ta không được nói bậy, Lâm Thắng Nam cũng không dám nói.

Chẳng mấy chốc, tiếng trực thăng trên trời cũng dần biến mất.

“Bây giờ đã an toàn rồi, chúng ta ra ngoài thôi!” Người phụ nữ ở phía sau Trần Khiêm nói.

Lúc này, Phương Kiển Nám lòng đầy hoài nghi bước ra ngoài.

Trần Khiêm cũng ra ngoài từ phía sau. Người phụ nữ ra cuối cùng.

Chỉ là lúc này, bà ấy đang chuẩn bị đi ra, dưới chân hình như cấn một thứ gì đó.

Cầm lên xem, là một miếng ngọc bích. Đúng vậy, chính là vừa rồi cậu thanh niên kia lấy thiết bị đó từ trong túi ra, không cẩn thận nên làm rơi.

Nhưng sau khi chạm vào miếng ngọc bích này.

Toàn thân người phụ nữ đột nhiên chấn động.

Trong lối đi tối tăm, hai tay người phụ nữ vuốt ve miếng ngọc bích.

“Đây đây đây...”

Bà ấy chợt run lên.

“Hửm? Sao cô còn chưa ra?”

“Phải đấy, cô ơi, cô ra ngoài đi?”

Vương Tiểu Hoa gọi.

Lúc này người phụ nữ mới ra ngoài.

“Cô ơi, thật sự cảm ơn cô, đây là một khoản tiền. Cô yên tâm, sau khi chúng cháu tìm được người muốn tìm, chúng cháu sẽ đưa cô Hà quay lại!”

Phương Kiển Nám đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: “Mật khẩu là sinh nhật cô Hài”

“Kiển Nám, chuyện không nên chậm trễ, em thấy bọn mình mau đi thôi, vừa nãy thật sự rất nguy hiểm. Lạ ở chỗ, sao lại có trực thăng đến cứu chúng †a chứ?”

Phương Di nghỉ hoặc nói. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Phương Kiển Nám lắc đầu: “Chị cũng không rõ, chúng ta đi trước đã rồi nói sau! Trần Khiêm, chúng ta đi!”

Xem ra Phương Kiển Nám quả thực nằm được tung tích của người giúp việc.

Trần Khiêm gật đầu, dẫn theo nhóm Vương Tiểu Hoa chuẩn bị rời đi.

“Cháu trai, cháu chờ một chút!”

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên hơi kích động gọi Trần Khiêm...


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn