Thiên Mệnh Chí Tôn


“Tử Nguyệt cũng đến à, con bé ở đâu?”

Tô Mộng Hân hỏi.

“Đang ở biệt thự của cháu, cháu bảo em ấy đợi tin” Trần Khiêm nhìn Phương Mộng Hân, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thân thiết. Lúc này mới nói: “Nhưng mà cô Phương, cháu biết trước đây cô là một người đẹp nổi tiếng, về sau, có phải cô xảy ra chuyện gì không?”

Phương Mộng Hân sờ hai má mình: “Cháu nói mặt của cô à?”. Chu𝙮ê𝓷 tгa𝓷g đọc tгu𝙮ệ𝓷 ﹛ tгù mtгu𝙮ệ𝓷.𝘷𝓷 ﹜

Trần Khiêm gật đầu.

“Là cô tự hủy đi mặt của mình. Cháu cũng biết rất nhiều người tìm cô, vì để che giấu tốt hơn cô cũng không còn cách nào khác!”

“Thế là hai mươi năm trước, cô tự hủy hoại khuôn mặt mình. Sau đó ở lại thôn Thanh Thủy của Thục Xuyên, cô với chị Hà vẫn luôn phối hợp như vậy. Chỉ cần có người đến tìm chị Hà, chị Hà sẽ dùng cách này để thoát. Ha ha, chẳng có ai ngờ được, một người phụ nữ nông thôn xấu xí thế này lại là Phương Mộng Hân của năm đó!”

“Nếu cô không nhìn thấy miếng ngọc rơi từ người cháu ra thì cháu cũng chẳng ngờ được, đúng chứt”

Phương Mộng Hân nói.

“Đúng vậy, cháu quả thực không ngờ tới!”

“Ban đầu, lúc thấy cháu với cô gái kia vào, cô có hơi không kiềm chế được cảm xúc, con bé là Kiển Nám sao? Là con gái của anh cô nhỉ? Chắc vậy rồi, lúc nhỏ cô thường hay bế con bé. Ban nãy ở trước mặt con bé, suýt chút nữa là không kiềm được, bởi vì cô không muốn gặp lại bất cứ ai của nhà họ Phương cả... Cho đến khi nhặt được miếng ngọc mà cô để lại cho con gái, cô đã mất khống chế. Con gái của cô, ngày nào cô cũng nhớ con bé, cô nhớ con bé rất nhiều!”

“Cô đã từng oán hận ông trời rất nhiều lần, sao lại bất công với cô như vậy. Nhưng bây giờ, ông trời đã tốt với cô rồi, con gái cô vẫn sống, còn đến bên cạnh cô nữa!”

Phương Mộng Hân khóc.

Quả thực Trần Khiêm có thể hiểu cảm xúc này.

“Phải rồi cháu trai, cháu tên là gì? Vừa nấy tôi nghe Phương Di gọi cháu, cháu tên Trần Khiêm à? Cháu là người nhà họ Trần ở Nam Dương sao?”

Phương Mộng Hân hỏi.

“Cháu...”

Trần Khiêm không ngờ Phương Mộng Hân có thể nhìn ra được nhiều chuyện như vậy.

Lúc này mới chần chừ không nói.

“Hẳn là vậy rồi, cô biết những chiếc trực thăng ban nấy là cháu gọi tới, đây là thiết bị vệ tinh bảo vệ độc quyền của nhà họ Trần nhỉ? Cháu là thế hệ thứ mấy của nhà họ Trần, cháu có biết Trần Bình An không?”

Phương Mộng Hân hỏi liên tiếp rất nhiều câu hỏi.

Trần Khiêm thật sự đầu hàng rồi, xem ra mình ở trước mặt bà ấy, không có một chút bí mật nào.

Lúc này nói: “Cháu cũng không biết cháu là đời thứ mấy nhà họ Trần nữa, cháu cũng chưa từng nghe nói đến Trần Bình An. Cháu chỉ biết nhà họ Trần có người muốn gặp cô. Cô Phương, cháu để cô đoàn tụ với Tử Nguyệt, nhưng sau đó, cô đi với cháu một chuyến! Cháu chỉ có một điều kiện này thôi!”

“Ha ha, cháu là người nhà họ Trần, cô hiểu. Trần Khiêm, cô gặp con gái rồi sẽ đi với cháu. Năm đó, có một số ân oán do hai người bọn cô mà bắt đầu, bây giờ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”

Phương Mộng Hân xoa đầu Trần Khiêm, như đang vỗ về con mình.

Sau đó lại nói: “Nhưng mà Trần Khiêm, cô cũng có một điều kiện. Cô không biết quan hệ giữa cháu và cháu gái Kiển Nám của cô là gì, nhưng cô muốn cháu hứa rằng tuyệt đối không thể để lộ thân phận của cô, đặc biệt là với nhà họ Phương, được không.


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn