Thiên Mệnh Chí Tôn


"Nếu mình có gia đình, mình sẽ nói cho anh Trần Khiêm biết mình thích anh ấy, nhưng mình chẳng có gì cả, mình là trẻ mồ côi, tình thân còn chẳng có chứ nói chỉ đến tình yêu?"

Phương Mộng Hân lật từng trang nhật ký. Trong lúc vô tình, trên mỗi trang nhật ký đã dính đầy nước mắt của bà ấy.

"Hai mươi mấy năm qua, chẳng biết con gái đã chịu biết bao ấm ức và khổ sở. Con bé vẫn còn là đứa trẻ nhưng đã nếm hết gian khổ trong đời!"

Phương Mộng Hân cầm cuốn nhật ký mà òa khóc.

"Anh Trần Khiêm, anh về rồi à! Em ra ngoài mua ít đồ ăn về nấu cơm!"

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nữ trong trẻo.

Phương Mộng Hân nghe thấy giọng nói này, cả người chấn động.

Lập tức ra khỏi phòng. Người trước mặt chính là Tô Tử Nguyệt. "Cô... là?"

Tô Tử Nguyệt thấy Phương Mộng Hân đi từ trong phòng mình ra, bèn lên tiếng hỏi.

"Tôi là....

Hai tay Phương Mộng Hân run bần bật.

"Tử Nguyệt, đây là cô Phương, sau này sẽ ở lại nhà chúng ta, nấu cơm cho chúng ta. Sau này em có thể đi mua thức ăn và nấu cơm với cô ấy."

Trần Khiêm vội đỡ lời.

Phương Mộng Hân gật đầu.

Tô Tử Nguyệt thấy gương mặt đầy sẹo của cô Phương thì trong lòng bỗng dấy lên sự đồng cảm.

Hơn nữa, vừa nhìn thấy cô Phương, Tô Tử Nguyệt có cảm giác là lạ, chính là cảm giác thân thiết như lâu ngày không gặp.

Cô ấy mỉm cười gật đầu: "Chào cô Phương, cháu là Tô Tử Nguyệt! Sau này hai chúng ta phụ trách việc cơm nước và sinh hoạt hàng ngày của anh Trần Khiêm nhé!"

Thật ra Trần Khiêm không bắt Tô Tử Nguyệt hầu hạ mình.

Nhưng Tử Nguyệt không thích nhàn rỗi, vì vậy dần dà Trần Khiêm cũng không khuyên cô ấy nữa.

Phương Mộng Hân là thím hai của mình, cũng không thể để bà ấy hầu hạ mình được.

Nhưng lúc này Trần Khiêm không nói gì.

Sau đó, hai người đi nấu cơm.

Trần Khiêm vui vẻ.

Mà lúc này, Vương Tiểu Hoa bỗng gọi điện tới. "Anh Trần, không xong rồi!"

"Cậu mới không xong đấy, sao thế?" Trần Khiêm cạn lời.

"Đệch, anh tuyệt đối không nên để tài xế nữ lái xe. Mẹ ơi, bọn em vừa mới đi qua quỷ môn quan một vòng đói"

Vương Tiểu Hoa nức nở vì sợ hãi. Chà...

Trần Khiêm cũng bất đắc dĩ. Quả thật trong số bọn họ chỉ có Lâm Thắng Nam có bằng lái, mà Trần Khiêm không tiện tiết lộ chuyện của cô Phương cho. bọn họ nên mới bảo Lâm Thắng Nam lái xe đưa bọn họ về.

"Các cậu không sao chứ?”

"Không sao không sao, có điều chúng tôi tông vào đuôi một chiếc xe, bây giờ cô nàng kia cứ túm chặt chúng tôi như bị điên, không cho chúng tôi đi, đòi chủ xe ra mặt!"


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn