Thiên Mệnh Chí Tôn


Trần Khiêm cảm thấy giọng nói này rất quen, lúc quay đầu lại thì thấy quả nhiên là người quen, chính là Lâm Y Y, còn có ba của cô ấy, cộng thêm mấy vị quản lí cấp cao của tập đoàn nhà anh.

“Trần Khiêm, là cậu thật sao? Lúc tớ lái xe tới đây, thấy bóng lưng một người lái xe ba bánh rất giống cậu, nhưng mà ba tớ nói làm sao có thể là cậu được. Thật không ngờ, lại đúng là cậu!”

Người đang nói lại là Lâm Y Y, lúc này đang rất vui mừng.

Giờ phút này, những người có mặt tại đó đều ngơ ngác.

Không ai ngờ được con gái rượu của nhà họ Lâm lại có giao tình tốt như vậy với một người lái xe ba bánh.

“Tên nhóc này là ai vậy chứ? Dường như cô Lâm rất coi trọng cậu ta?”

“Đúng vậy, theo tôi đoán, chắc là bạn học của cô Lâm!”

Ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Hầu Hiểu Hà tự nhiên thở dồn dập. Cô Lâm lại quen Trần Khiêm?

Trần Khiêm sao lại quen biết nhiều người như vậy?

“Ừ? Y Y, cả Tổng giám đốc Lâm nữa, mấy người đều ở đây sao?”

Trần Khiêm dời tầm mắt tới trước khán đài, hơi bất ngờ.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Quách Tây Lâm. Trần Khiêm vỡ lẽ, lúc trước Quách Tây Lâm có gọi điện cho mình, nói cái gì muốn mời mình tham gia một bữa tiệc.

Nhưng lúc đó còn đang bận dây dưa với Hầu Hiểu Hà nên anh đã từ chối.

Không ngờ Hầu Hiểu Hà và Vương Văn lại tham gia đúng bữa tiệc này.

“Tên nhãi này mạnh miệng ghê nhỉ? Cái gì mà cả Tổng giám đốc Lâm nữa, mọi người đều ở đây sao. Nói chuyện kiểu gì vậy hả?”

“Gọi Tổng giám đốc Lâm rồi mấy người... đúng là trẻ người non dạ, không biết trời cao đất dày gì cảt"

“Đúng đói!”

“Hiểu Hà, Văn Văn, đây không phải là bạn học của hai người sao?”

Lúc này, Lý Lương lắc đầu cười khổ. “Làm gì phải, bọn em không quen biết cậu ta!”

Hầu Hiểu Hà đáp.

Còn Vương Văn thì cúi thấp đầu không nói lời nào.

“Cậu... cậu Trần! Cậu đến rồi ạ!”

Quách Tây Lâm kích động đến mức môi run run.

Cứ ngỡ Trần Khiêm không xem những người giàu trung bình như nhà mình ra gì, cho dù mình có nịnh bợ cũng vô dụng, vậy mà Trần Khiêm lại chịu đến.

“Rất vui được gặp cậu Trần!”

Tổng giám đốc Lâm cùng vài người nữa tiến lên trước, hơi cúi đầu.

Yên tĩnh! Cả hội trường đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Nhiều người kinh ngạc đến há hốc miệng.

Bởi vì những người chức cao vọng trọng đều cúi đầu trước một kẻ lái xe điện ba bánh.

Còn có cả Tổng giám đốc Quách, lúc nói chuyện với anh giọng nói còn run run.

Lúc này, Hầu Hiểu Hà hít thở càng dồn dập hơn.

Như có một tiếng sấm bên tai, làm đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.

Miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Cái gì? Bọn họ gọi Trần Khiêm là cậu Trần? Sao có thể chứ? Sao lại có thể?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn