Thiên Mệnh Chí Tôn


“Nhưng mà, Trần Điểm Thương không ra mặt, không có nghĩa là hôn ước này chấm dứt. Thực tế là từ đó đến nay, dù Trần Cận Đông có thù oán nhà họ Phương, nhưng cậu ta cũng chưa hề tước bỏ hôn ước này. Chỉ cần không hủy bỏ thì hôn ước đó vẫn còn tồn tại! Bất kể nhà họ Trần có nhận hay là không!”

Phương Bất Đồng nói.

Ông hỏi Tư Đồ Hoằng: “A Hoằng, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Không ngờ hai nhà Trần Phương lại có một câu chuyện như vậy. Nhưng mà cho đến bây giờ nhà họ Trần vẫn tiếp tục đấu đá, ông chủ, tôi cho là hôn ước này đã tự động chấm dứt rồi.”

Tư Đồ Hoằng vẫn chưa cam tâm.

“Dù Trân Cận Đông và Trần Điểm Thương có mâu thuẫn cực lớn, nhưng tôi biết cho dù có cho thêm anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tự thay đổi quyết định của Trần Điểm Thương!”

“Được, ông chủ, coi như tôi chưa đề cập gì đến chuyện này. Nhưng mà hai nhà Trần Phương đã đấu đá nhiều năm như vậy, chuyện của Phương Mộng Hân năm xưa khiến chúng ta mất mát lớn như thế, tôi sẽ không bao giờ quên mối thù đối với nhà họ Trần!”

Tư Đồ Hoằng bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi. “Ông ta càng ngày càng tự phụ!” Phương Kiển Nám lạnh lùng.

Sau đó cô ta chạy đến xoa vai ông nội hỏi: “Nhưng mà Tư Đồ Hoằng có giỏi bày mưu tính kế cỡ nào, cũng không giỏi bằng ông nội, có thể bịa một câu chuyện sinh động như vậy để lừa ông ta, ha ha!”

“Ha ha..." Phương Bất Đồng vỗ vỗ bàn tay của Phương Kiển Nám. “Kiển Nám, ông không lừa cậu ta, cháu thật sự có hôn ước với người nhà họ Trần

“Hả?” Phương Kiển Nám ngơ ngác. “Sao có thể chứ? Ông nội nói nghiêm túc sao?”

Phương Kiển Nám không tưởng tượng nổi chuyện này lại có thể xảy ra với mình!

“Dĩ nhiên là thật!”

“Nhưng mà ông nội, cháu nghĩ không ra, nếu hai nhà Trần Phương đã có hôn ước, tại sao chuyện của cô cháu và cậu Hai nhà họ Trần - Trần Bình An lại bị nhiều người phản đối như vậy?”

Phương Kiển Nám thắc mắc.

“Chuyện cháu và cô cháu không giống nhau, lúc cháu vừa ra đời, nhà họ Trần là do Trần Điểm Thương năm quyền, năm cháu một tuổi, Trần Cận Đông lên nắm quyền. Trần Cận Đông phái Trần Bình An đến nhà họ Phương chúng ta trộm một báu vật gia truyền, nếu mất đi vật này, nhà họ Phương chúng ta sẽ sụp đổ. Trần Cận Đông rất thâm độc. Ông nội không muốn mất đi con gái, càng không muốn mất đi gia tộc.”

“Hả? Vật đó là vật gì?” Phương Kiển Nám tò mò.

“Cháu bây giờ chưa nên biết! Đợi cháu có thể giống cô cháu năm đó, ông sẽ cho cháu biết!”

Phương Bất Đồng cười.

“Nhưng mà ông ơi, cái hôn ước đó của cháu có còn được tính không?”

Phương Kiển Nám hỏi vấn đề mà mình tò mò nhất.

“Nói thật, ông nội cũng không biết có còn tính không. Aiz! Có lúc ông cũng bất lực lắm!”

“Vậy ông ơi, cậu chủ nhà họ Trần sao lâu như vậy không có tin tức gì hết?” Phương Kiển Nám hỏi.

“Cậu chủ nhà họ Trần tất nhiên là bị Trần Cận Đông nuôi lớn trong điều kiện nghèo khổ, bắt cậu ấy sống lưu lạc. Dù Trần Cận Đông đã che dấu rất kĩ, nhưng mấy năm nay ông cũng điều tra được một ít manh mối. Nếu ông đoán không lầm, cậu Trần của Kim Lăng, người mà khoảng thời gian gần đây rất nổi tiếng, có liên quan rất lớn đến cậu chủ nhà họ Trần!"

“Cậu Trần Kim Lăng?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn