Thiên Mệnh Chí Tôn


Những ân oán năm đó vẫn luôn bị ép xuống, bây giờ thế này là vì cha con Tư Đồ Dương cố ý làm tăng thêm mâu thuẫn.

Nếu không thì Phương Bất Đồng sao có thể nỡ cắt đứt quan hệ với con gái ruột của mình được chứ.

Chẳng phải để ổn định lại mấy gia tộc phụ thuộc đó sao!

“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, rốt cuộc mấy người đến mừng thọ ông nội tôi hay là đến hỏi tội đây?”

Lúc này, Phương Kiển Nám lạnh lùng nói.

“Cháu gái Kiển Nám, đại thọ của ông cụ tất nhiên là chúng tôi rất vui. Nhưng năm đó gia tộc chúng tôi mất nhiều người thân như vậy, ông cụ vẫn nói là sẽ đền bù và giải thích cho các gia tộc. Nhưng đến giờ đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn không thấy Phương Mộng Hân, người đã khơi mào mọi việc đâu cả. Cái gọi là giải thích, chẳng qua cũng chỉ cho chúng tôi một chút sản nghiệp nhỏ như muỗi mà thôi. Bây giờ ông cụ lại giấu người giúp việc năm đó của Phương Mộng Hân ở nhà họ Phương, nếu như không phải đích thân ông Tư Đồ nói ra thì sợ là chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì rồi!”

“Mấy đời gia tộc phụ thuộc chúng tôi mà ông cụ lại làm thế này, sao mọi người có thể phục được?”

Một người đàn ông trung niên tức giận nói.

“Đúng vậy, tôi thấy mọi người đừng nói nhiều nữa, cứ bắt người phụ nữ A Hà này lại tra tấn, tôi không tin là bà ta không nói ra tung tích của Phương Mộng Hân!”

“Người đâu, lôi bà ta đi!”

Nói xong, ngay lập tức vệ sĩ của mấy gia tộc phụ thuộc kéo A Hà lên.

“Mấy người đúng là láo xược! Đừng tưởng tôi không biết, mấy người muốn tìm tung tích của cô là giả, muốn giành được tài sản của cô mới là thật, đúng chứ?”

Phương Kiển Nám lạnh lùng nói.

Lúc này, người của mấy gia tộc lớn đều trầm mặc xuống.

“Cháu gái Kiển Nám, cũng không thể nói như vậy được. Nhưng cháu đã nói đến nước này rồi, nhà Tư Đồ chúng tôi không làm gương tốt thì không được. Đúng vậy, tài sản của Phương Mộng Hân ban đầu chỉ chia cho chúng tôi một phần ít ỏi, nhưng cái giá mà chúng tôi bỏ ra lại cao hơn thế rất nhiều. Cho nên chúng tôi phân chia đồng đều cũng là điều nên làm!”

Tư Đồ Hoằng nói. Ban đầu, Phương Mộng Hân với anh chị em nhà họ Phương gần như kiểm soát phân nửa thế lực nhà họ Phương.

Rõ ràng thế lực của Phương Mộng Hân lớn hơn thế lực ba của Phương Kiển Nám một chút.

Nếu như bị bọn họ chia đều, vậy thì những gia tộc phụ thuộc này không chỉ đơn giản là có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Phương nữa rồi.

Chỉ sợ đây chính là mục đích thật sự của cha con Tư Đồ Hoằng?

“Mấy người mơ giữa ban ngày...” Phương Kiển Nám tức giận nói.

“Kiến Nám, tránh sang một bên đi, chuyện này không cần cháu phải quan tâm!”

Lúc này, Phương Bất Đồng sắc mặt u ám cuối cùng cũng lên tiếng.

Phương Kiển Nám không dám làm trái lời ông nội, lập tức đứng sang một bên.

Phương Bất Đồng đích thân đi thương lượng với Tư Đồ Dương.

“Kiển Nám, Kiển Nám! Chị qua đây!” Lúc này, Phương Di gọi. Phương Kiển Nám cau mày đi qua.

Lúc này mới thấy Trần Khiêm được Phương Di dẫn ra.

Phương Kiển Nám ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”


Nhấn để mở bình luận

Thiên Mệnh Chí Tôn