Thiếu Chủ Đào Hoa [np]


Bầu trời hôm nay không oi bức cũng rất trong xanh,gió thổi đều đều qua khung cửa sổ mở toang mùi hương tulip thoang thoãng rất nồng,như có cả ngàn bông hoa ở đây vậy. Khi Hàn Thiếu một lần nữa tỉnh giấc đã không còn nghe động tĩnh của người kia,có lẽ Jay đã đi mất


Cô vươn mình một cái hít thở sâu lấy lại tinh thần lại cảm thấy một chút đau nhức,có lẽ hôm qua đã động rất mạnh đi
Ngồi định thần khoảng nửa phút liền bước xuống giường đi tìm một chút nước vì hôm qua cô đã nốc rất nhiều rựu rồi
Vừa mở cửa phòng ra,quan sát xung quanh một chút liền có cảm giác rất quen nhưng không nhớ ra là khi nào


Là một căn nhà gỗ nhỏ được xây cất với những cây gỗ thông ban ngày thì thoáng,ban đêm không lạnh. Bên trong đầy đủ tiện nghi nhưng không xa hoa lộng lẫy,bên ngoài là một rừng hoa tulip vàng ươm như được chăm sóc rất kĩ. Đối diện căn nhà là một hồ nước lớn trải một màu xanh ngọc bích,bên trên là những ngọn đồi đón gió cao tận mây


Cảm giác tự tại này đã rất lâu Hàn Thiếu mới có lại được,rất sảng khoái cũng rất tự do
Hàn thiếu pha một cốc cà phê đắng nóng hổi đi ra ghế ngoài ban công ngồi hưởng thụ,tay châm một điếu sì gà nhắm mắt an tĩnh ngẫm nghĩ về những chuyện vừa qua


Không biết đã qua bao lâu,gạt tàn đầy bã thuốc,ly cà phê cũng đã nguội lạnh. Chỉ có con người kia vẫn một tư thế ngả lưng vào tường nhắm nghiền mắt



Chợt cô cảm thấy một chút động tĩnh liền nhíu mài nhưng không mở mắt,có lẽ là Jay hoặc thứ gì đó
Bỗng Hàn Thiếu cảm nhận như có thứ gì đó động vào tay mình,là một bàn tay rất mềm nhưng lại rất nhỏ bé
Mi tâm Hàn Thiếu có chút nhăn,nhịp tim ngày càng gia tăng như sợ hãi một điều gì đó,sợ phải đối mặt với bàn tay nhỏ bé kia. Bao nhiêu nỗi sợ hiện ra trong đầu bỗng bàn tay đó khẽ áp lên gương mặt Hàn Thiếu khiến người cô có chút giật mình.


Thật ấm!


Hàn Thiếu cố kìm nén nỗi sợ chậm chạp mở mắt


Như đã lường trước,đứa nhỏ trông thật khả ái,đôi môi nhỏ nhắn hồng hào,hàng mi cong vút như mẹ của nó vậy. Còn đôi mắt kia thực giống Hàn Thiếu rất long lanh nhưng vẫn có phần kiên định. Đứa nhỏ như được chăm chút rất tỉ mỉ làn da trắng mịn,thân hình cao ráo như thừa hưởng nguyên bộ Gen của cô,ánh mắt long lanh ấy cứ nhìn chầm chầm Hàn Thiếu như đang khó hiểu điều gì đó


-Ba....


Hàn Thiếu bị giật mình vì thanh âm trong trẻo lại có phần ngây ngô của đứa nhóc kia. Thoát khỏi mọi suy nghĩ nhưng lại hơi ngượng ngạo


-Ta...con...à không...ta.......


Cô như muốn điên lên,vò đầu bức tóc cố trấn an bản thân. Trước đó Hàn Thiếu đã chuẩn bị những lời muốn nói với đứa nhỏ nhưng thời khắc này một chữ cũng không thốt ra thành lời. Tất cả liền lộn xộn không biết phải nói điều gì.
Hai người liền ngây ra tại đó cho đến khi đứa nhỏ chủ động tiến đến ôm Hàn Thiếu



-Con thực nhớ người..cả...cả mama cũng vậy....



Hàn Thiếu tiếp nhận cái ôm của đứa nhỏ không né tránh cũng không cưỡng ép,cảm giác rất ấm áp. Hai trái tim như cùng nhau vỡ oà. Cô không kìm nổi xúc động mà rơi lệ khi nghe tiểu hài nói nhớ mình. Hay tay bế đứa nhỏ đặt lên đùi,dành tất cả sũng nịnh ôm đứa nhỏ vào lòng


-Ta xin lỗi.....


-ba...con biết người rất khổ tâm,con cũng vậy...



Đứa nhỏ hiểu chuyện như muốn bộc lộ hết nỗi đau của mình,tay nắm chặt lấy bàn tay to gầy của Hàn Thiếu
Hẳn con bé đã được nuôi nấn rất tốt,lại còn rất hiểu chuyện khiến Hàn Thiếu cảm thấy càng đau lòng


-Sau này con sẽ lấy họ của ta,tên chỉ một chữ Nghi. Con nhớ chứ?


Đứa nhỏ ngồi dậy nhìn vào ánh mắt kiên định sớm đã ướt lệ kia,có phần oan uổng


-Con tên là Beck họ lấy từ họ của mama


-Sau này vẫn gọi con là Beck nhưng tên thật của con là Hàn Nghi,Hửm?


-Dạ!


Đứa nhỏ như được giải bày khuất mắt liền an ổn trên người Hàn Thiếu mà thiếp đi. Thấy vậy cô cũng không động,tựa cằm vào đứa nhỏ nhắm mắt an tỉnh. Bao nhiêu lâu nay cô phụ Beck sau này cô sẽ bù đắp đến khi không còn khả năng nữa. Đứa con đầu thất lạc bao nhiêu năm,nay được ôm nó trong lòng Hàn Thiếu vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc,đứa nhỏ này sẽ là đích tôn của Hàn gia cô.

Jay tự nãy đến giờ vẫn ở trong nhà lo lắng nghe lén hai người kia,nghe đứa nhỏ gọi một tiếng ba Jay cũng không khỏi rơi lệ. Cảnh hai người hoà hợp như này Jay thật muốn nhìn nó mãi,tay chân luống cuống đem máy ảnh ra lưu lại khoảnh khắc tươi đẹp này.




















Một lúc sau,Hàn Thiếu nhẹ nhàng bế Beck đi vào phòng đặt con bé lên giường kéo chăn đắp cho Beck,không quên đóng lại cửa sổ phòng con bé cảm lạnh. Hôn lên trán con gái một cái liền đi ra ngoài tiện tay lấy một chai rượu cùng hai cái ly


Ngồi vào ghế,Hàn Thiếu rót rượu cho cả hai,hớp một ngụm rượu nhìn người kia trong tay điếu thuốc đang nghi ngút khói


-Hút thuốc không tốt cho Beck!


-Em yên tâm,tôi chưa để Beck thấy tôi hút thuốc


Cô nốc hết ly rượu tiếp tục rót ly mới


-Bao năm qua chị vất vả rồi! Vì Beck,tôi cảm ơn chị!


-Lời cảm ơn của em tôi không dám nhận,chỉ cần em thay tôi chăm sóc Beck!


Jay hớp một ít rựu,cư nhiên rựu hôm nay lại đắng như vậy. Hay là lòng nàng đắng đây?


-"Thay tôi?"


Jay dụi điếu thuốc vào gạt tàn,ánh mắt đăm chiêu có phần thống khổ


-Hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này,Bao năm qua tôi đã chăm sóc Beck,nay em đã nhận đứa nhỏ này là con thì hãy nuôi dưỡng nó thật tốt. Tôi không phải người mẹ tốt,thứ con bé nên tiếp xúc là thứ đẹp đẽ,trong sáng. Không phải là bang phái,quyền hành,chém giết như bây giờ. Em cũng biết thứ gì tốt cho con bé mà


Hàn Thiếu một phen rối rắm khi lắng nghe Jay. Nói vậy là có ý gì đây? Muốn chối thoát trách nhiệm hay còn thứ gì khác?


-Tôi dạy đứa bé xong rồi,thời gian bên cạnh nó cũng đủ lâu rồi.... Tôi mong em sẽ đưa nó về Hàn gia,lão ba em dù gì cũng là gia gia của đứa bé,sẽ không gây khó dễ


-Còn chị?


Cô ngày càng khó hiểu,liên tục uống rựu suy nghĩ


-Tôi vẫn ở lại đây cai quản B04 cùng em.


Nghe đến đây cô liền khựng lại,đặt ly rượu xuống bàn kèm ánh mắt chất vấn hướng người kia


-Cùng tôi? Lại là ý gì đây?



Jay đứng dậy đi đến cạnh Hàn Thiếu,ngồi lên bàn mặt đối mặt với cô



-Tham vọng diệt vong Thiên Nhất của tôi nay không còn ý nghĩa nữa rồi. Diệt cả Thiên Nhất em cũng không bằng lòng bên tôi....



-Không sai!



-Vậy nên,em vẫn là Thiếu chủ của Thiên nhất nhưng đồng thời phải làm phó tổng trưởng của B04,cả hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau tùy em quyết định nhưng không được xác nhập. Lợi của B04 tôi 7 em 3. Bất cứ khi nào Beck nhớ tôi em cũng phải đưa con bé sang. Hơi bất tiện nhưng tôi bị cấm nhập cảnh ở S thị.


Hàn Thiếu nhếch mép nốc thêm một ly rựu,ánh mắt lạnh lẽo,khinh thường


-Cô giao Beck cho tôi,tôi cảm ơn cô nhưng. Vì cái gì tôi phải  quản B04,cái gì 7/3 tôi thực không nhận nổi


-Vì chỉ có em mới có khả năng điều hành B04. Nó như sinh mạng của tôi vậy,dạo gần đây còn nội chiến.Tôi thực không lo nổi. Chỉ có em....Nhất...tôi xin em,vì giao tình bấy lâu nay của ta. Quản giúp tôi nơi này,đời này tôi không còn gì hối tiếc nữa


Jay bất lực cười khổ,không ngừng van xin người kia chỉ mong cô chấp thuận
Hàn Thiếu nhắm mắt định thần,bấy lâu nay là cô hiểu lầm Jay,phá tan cơ ngơi Jay xây dựng. Để Jay một mình nuôi dưỡng Beck. Phần lỗi phía cô vẫn là nhiều hơn
Tay xoa xoa thái dương,nhìn người thống khổ đối diện cũng gật đầu




-Được! Về phần lợi,tôi không nhận,chuẩn bị đi. Ngày mai nhận chức.



Jay như trút bỏ hết gánh nặng trên vai,thở dài một hơi tươi cười ôm lấy con người lãnh đạm


-Cảm ơn em!


-Không cần cảm ơn tôi,chỉ là bù đắp lỗi lầm thôi!













các bạn có thể donate cho au để ủng hộ au. Xem như là sự khích lệ từ các bạn tiếp thêm sức mạnh cho âu nhé

104878493962 (Viettinbank)
Tên tài khoản: DOAN THAO NGAN

phần donate là do tùy tâm nên au sẽ k đòi hỏi nhiều đâu ạ⭐

Khi các bạn đọc giả donate cho au thì hãy ghi chú "Đọc giả của Thapnhat" nhé


Nhấn để mở bình luận

Thiếu Chủ Đào Hoa [np]