Thiếu Chủ Đào Hoa [np]


Ánh đèn mờ ảo của nhà vệ sinh,cộng thêm đôi mắt mơ màng thập phần say sỉn,cô vẫn chưa xác định được đối phương là ai. Định đẩy ra nhưng không còn chút sức lực nào cả,cô đành buông tay chịu trói,ngồi lên bồn cầu mặc nữ nhân trên đùi nghịch phá



Mùi hương của nữ nhân này rất quen,y hệt như mùi hương của cô ấy,người mà cô yêu thương thật lòng thật dạ,người làm cô điên cuồng quấn lấy,cũng là người làm cô đau xé tâm can. Ánh mắt mơ hồ ấy chợt xuất hiện một tầng nước mắt mỏng,những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống.
Nữ nhân trên đùi cô chợt nhận ra liền dừng nụ hôn,tay xoa xoa má cô,ánh mắt đau lòng

-Sao thiếu chủ lại khóc?

Nghe được thanh âm này cô chợt nhận ra không phải cô ấy,cô mở ánh mắt mong lung nhìn người kia. Là Vân Kỳ!

-Em đổi nước hoa sao? Mùi này thật khó ngửi,em cứ xài loại cũ,khó ngửi đến cay mắt tôi rồi!

Thanh âm của cô giờ không được băng lãnh như trước nữa,thanh âm ù ù này đủ để Vân Kỳ hiểu ra cô đang như thế nào

-Được! Em sẽ đổi nước hoa khác,em đưa thiếu chủ về phòng.

Cô gật đầu,nàng liền đứng dậy choàng tay cô qua vai,dìu cô về phòng của chính mình,đặt cô xuống sofa.

-Em đi lấy một ít thuốc giải rựu.

Cô mở mắt,châm một điếu thuốc hít một hơi thật dài,ánh mắt buồn bã nhìn lên trần nhà

*Thật may không phải là em,trong bộ dạng này chắc em cười tôi mất*

Cô nhếch mép,một nụ cười chua chát,tay vô thức đặt lên tim. Chỉ là nghĩ tới người đó mà con tim đã đau thế này,vậy mà vẫn cứ yêu,quả thật nực cười
Cô đưa điếu thuốc lên,chưa kịp hút thì đã bị người kia lấy lại

-Hút thuốc nhiều không tốt!

Nàng đưa ly thuốc giải rựu cho cô,liền ngồi xuống,tay chống càm nhìn người kia

Cô nốc hết ly thuốc,lòng lại nghĩ lung tung
*Phải! Người hút thuốc,không thể ngửi được mùi thuốc trên người mình,cũng như yêu vậy,mãi mãi không thể biết được nỗi đau của mình*

Vân Kỳ nhìn người kia hôm nay thực quái lạ,ánh mắt không còn kiên định nữa,bộ dạng thì đâm chiêu,thiếu chủ khi say là vậy sao? Còn mùi nước hoa nữa? Thực khó hiểu.

Đang suy nghĩ thì người kia lảo đảo đứng dậy đi tới phía giường
Nàng liền chạy lại dìu cô. Con người này nặng thật.
Vừa đặt lưng xuống giường,cô đã ngủ say,để lại người kia đâm chiêu suy nghĩ.

-Ngủ với bộ dạng này sao mà thoải mái được.

Nói liền làm. Cô giúp người kia cởi giầy rồi đến áo,vì mặc sơ mi sợ cô không thoải mái nên nàng quyết định cởi luôn. Vì ngực cô nhỏ nên nhìn cứ như đàn ông,cộng thêm bụng cô sáu múi nên càng câu nhân. thực sự con người này càng thiếu vải càng quyến rũ. Nàng tắm xong cũng thay áo ngủ ra,nằm lên giường ôm người kia vào lòng.


Mùi hương nhàn nhạt pha thêm mùi của rựu khiến nàng càng thêm yêu,giây phút ôm người vào lòng khiến nàng cảm thấy bình yên vô cùng,chỉ tiếc thời hạn chỉ có một đêm,khoé mi không kìm được mà ngấn lệ,người kia vì mùi hương ấy cũng không khác gì mấy.

Cả hai đều vì tình yêu mà đau đớn vô cùng.

************Sáng hôm sau**************

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn làm cô tỉnh giấc,vừa mở mắt đã thấy người kia đang say mê nhìn mình.

-Nhìn đã đủ?

Nàng trèo lên người cô,dán lên môi cô vị hôn nồng đậm. Cô cũng không né tránh vì thời gian ở bên nữ nhân này rất ít. Môi lưỡi quấn quít buổi sáng càng thêm mê người. Một lúc sau,cô nhận ra bản thân còn việc phải làm nên dời đôi môi,đem người kia đặt xuống giường

-Tôi còn có việc,cảm ơn em vì ngày hôm qua.

-Là điều nên làm thôi!

Cô bước vào phòng tắm trút hết những mệt mỏi,muộn phiền,liền trở về khuôn mặt lãnh đạm,chỉnh chu lại tất cả không quên hôn nàng một cái liền rời đi.

Cô về nhà liền bắt tay vào cải trang bản thân trở nên xấu xí,che hết tất cả hình xăm lại,đầu tóc thì bù xù, lấy trong tủ ra một cái áo đồng phục đã phai màu,lấm lem. Cảm thấy đã ổn cô liền xuống nhà lấy chiếc xe đạp còn tàn hơn bản thân cô chạy đến trường

Vừa đến trường cũng đã tới giờ lên lớp,chưa kịp ăn sáng cô liền mua vội một hộp sữa,chạy lên lớp. Cả lớp đã có mặt đầy đủ,ngay cả người kia cũng đã ngồi vào vị trí,cô liền chạy đến đưa hộp sữa trên tay cho người kia,ánh mắt rực rỡ

-Uống sữa cho mau lớn!

Nàng ta ánh mắt không để tâm,tay cầm lấy hộp sữa không nói lời nào,cũng không dời ánh mắt về cô
Chỉ cần nàng ta nhận,cô cũng đã vui vẻ về chỗ ngồi.

************Giới thiệu nhân vật*********

Nàng ta,Trần Kiều Lam,là người mà Hàn Thiếu trúng tiếng sét ái tình,yêu say yêu đắm. Gia đình nàng cũng khá giả,có truyền thống làm giáo viên nên rất khắc khe. Lúc trước vì nàng ta quen cô,để gia đình biết nên cô bị ăn một trận đòn từ gia đình nàng ta. Đến nay đã chia tay nhưng cô vẫn còn yêu nàng ta rất nhiều

****************************************

Hôm nay học tiết toán và hoá nên cô cũng không có hứng thú,cộng thêm còn vị say ngày hôm qua,liền gục xuống bàn mà ngủ,mặc kệ bụng cô đang biểu tình

Tới giờ ra chơi,cô uể oải đi xuống căn tin ăn gì đó, đang cúi xuống ăn thì lại bắt gặp thân ảnh nàng ta cùng thằng con trai khác đang cười đùa ở bàn đối diện,cô liền khó hiểu hỏi đứa bạn kế bên

-Thằng đó là ai vậy?

Đứa bạn kế bên vừa ngốn thức ăn vừa nhiều chuyện cho cô nghe

-À anh ấy là người mới chuyển về,là con của ông dì đó cũng chức lớn lắm,ổng mới hỗ trợ cho trường mình xây thêm phòng chức năng. Nhìn anh ấy cũng được lắm chứ! Nhà giàu,đẹp trai,lại còn là badboy nữa,nhưng mà bị Kiều Lam cướp rồi

Cô chợt dừng ăn,thái độ khó coi hỏi lại lần nữa

-Gì? Thằng đó là bạn trai của Lam?? Sao nhanh vậy??

Đứa bạn nhìn biểu tình của cô mà khó chịu,giọng dè bỉu

-Thì đúng rồi! Mày nghỉ một tháng nay chỉ có mày là không biết thôi,cả trường điều biết,mà Kiều Lam xinh gái,học giỏi quen anh ấy mới xứng đôi vừa lứa,chứ lúc trước quen mày,nhìn khó coi chết đi được

Cô nghe từng câu chữ này không khỏi cười khổ,quả thật bản thân chỉ là tạm bợ,nàng ta cũng chỉ yêu vì những thứ hào nhoáng,bản thân đúng là ngốc thật
Cô thanh toán xong liền đi lướt qua nhưng chợt dấp phải chân ai đó cô liền ngã lăn ra sàn,tấm lưng cảm nhận như có vật gì đó đâm vào

Tên nhà giàu kia tỏ vẻ khiêu khích,trêu chọc cô,hắn ta là cố tình làm cô ngã

-đi đứng không có mắt à,lại còn đụng trúng chân tao nữa,biết đôi giày này bao nhiêu tiền không? Là phiên bản giới hạn ấy? Giờ có muốn đền hay không? Hảaa?

Cô nhếch môi,10 đôi giày của mày còn chưa bằng một điếu thuốc của tao hút,quả thực là đáng thương. Cô đứng dậy nhìn hắn

-Cho tôi xin lỗi,là do tôi không có mắt,anh bỏ qua cho tôi!

Hắn ta càng đắc ý,đi tới khiêu khích cô

-Người yêu cũ của bạn gái tao sao không có chút bản lĩnh nào hết vậy? Bị bỏ rơi là đúng rồi! Mày yên tâm,cô ấy rất ngon đấy,tạo sẽ từ từ thưởng thức. Nếu mày muốn,tao có thể gửi clip cho mày coi mà học hỏi.

Cô quả thực rất kiên nhẫn,tay bỏ vào túi áo siết thành quyền cúi đầu chào hắn mà rời đi. Bước từng bước nặng trĩu ra sau trường,vết thương vừa nảy bị cây nỉa đâm sau lưng truyền đến làm cô không khỏi nhăn mặt,vì cô mặc áo khoác đen nên không ai thấy vết máu cả. Cánh tay đè chặt miệng vết thương,tay còn lại đưa lên môi điếu thuốc,bỗng một tiếng nói vang lên làm cô dừng động tác

-Thập Nhất!

Là Gia Hân,cô là giáo viên vừa chuyển đến đây nhằm mục đích tìm kiếm Hàn Thiếu. Thấy vết máu đầy trên đất,cô liền hốt hoảng chạy lại đỡ người kia.

-Em...em..bị sao vậy?

Môi cô trắng bệt,thanh âm yếu ớt đáp người kia

-Không sao!

Nàng bất an dìu cô vào phòng hiệu trưởng,cũng là phòng của nàng. Nàng khoá cửa kín mít,tay chân bận rộn băng bó cho người kia.


Nhấn để mở bình luận

Thiếu Chủ Đào Hoa [np]