Thiếu Gia Ngông Cuồng



Tần Minh biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhiệm vụ diệt trừ kẻ cầm đầu Đông Anh Xã thuận lợi ngoài mong đợi, anh ở lại Nhật Bản thêm chỉ sợ sẽ trở thành mục tiêu của nhiều phe thể lực.

Tần Minh nói: "Được thôi, vậy tôi không chờ tin tức của Thường Tuấn Đông nữa.

Đi thôi..."
Tần Minh đang định bỏ đi thì đột nhiên một chiếc xe con từ ven đường lao như bay tới, chắn ngang trước
mặt đám người Tần Minh, người của Ám Bộ lập tức xông ra bảo vệ Tần Minh.

Nhưng người bước xuống xe lại là người Tần Minh không ngờ đến, Thường Tuấn Đông.

Tần Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh trông thấy Thường Tuấn Đông ngoài đời, trông anh ta rất giống Thường Hồng Hi.

Thường Tuấn Đông châm một điếu thuốc, nghênh ngang đi tới: "Ha ha ha, làm tốt lắm tại chung nhà họ Triệu"
Người của Ám Bộ nhao nhao đặt tay lên bên hông, chuẩn bị móc vũ khí.

Thường Tuấn Đông phả khói, nói: "Thả lỏng nào, mấy thằng nhóc Nhật Bản, nhìn chấm đỏ trên người các cậu đi."
Mọi người giật mình, lúc này mới phát hiện cả năm người đằng trước bao gồm Tần Minh và Tống Dĩnh, trên trán hoặc trước ngực đều có chấm đỏ của đầu ngắm ống ngắm hồng ngoại.

Đám người Tần Minh bỗng chốc sầm mặt, chuyện này xảy ra lúc nào vậy? Họ đều bị ngắm bắn.

"Chiếu tướng! Ha ha ha, cậu nghĩ nát óc cũng không ngờ tới đúng không?" Thường Tuấn Đông nói với vẻ vô cùng đắc ý: "Tần Minh, cậu thua rồi"
"Hết cờ rồi đúng không? Ha ha!
Thường Tuấn Đông vô cùng kiêu ngạo đắc ý nghiêng đầu, anh ta tiến lên phía trước một mình mà không hề sợ hãi, bởi vì mấy người đằng trước Tần Minh và Tống Dĩnh, trên trán đều có chấm đỏ của đầu ngắm ống ngắm hồng ngoại.

Đây là một con hẻm nhỏ đằng sau tòa nhà, đường của Nhật Bản khá nhỏ hẹp, cho nên cao ốc hai bên san sát, Tần Minh ngước lên đã nhìn thấy trên một tòa nhà nào đó bên cạnh có họng súng bắn tỉa đen ngòm chĩa vào anh.

Khuôn mặt Tần Minh u ám, đúng là suy tính kỹ càng nhưng lại thất bại trong gang tấc.

Anh hỏi: "Sao anh phát hiện ra tôi ở đây?"
Thường Tuấn Đông nói vẻ đắc ý: "Ý trời, tôi có năm thuộc hạ không quen cách ăn uống nên bị tiêu chảy, vì thế tôi không sắp xếp họ cùng đi mai phục, ai ngờ người của cậu hành động, họ ở khách sạn bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.

Vốn dĩ tôi cũng tưởng sẽ phải tháo chạy, máy bay thuê về nước M đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ...!Trong cái rủi có cái may."
Tần Minh nói: "Ha ha, đúng là ý trời.

Tôi thua thì sao? Sao anh không ra tay?"
Thường Tuấn Đông sầm mặt, hỏi: "Ba tôi đâu? Ông ấy có giá trị lợi dụng, cậu không thể giết ông ấy, cả anh tôi nữa"
Tần Minh cười nhạt: "Thường Hoan đã chết, ba cậu quả thực vẫn chưa chết.

Nhưng cũng chỉ có tôi mới biết được vị trí của ông ta" ..


Nhấn để mở bình luận

Thiếu Gia Ngông Cuồng