Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi



CHƯƠNG 13: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 2


Dịch giả: Luna Wong – tuy nói cuối tuần mọi người đi chơi nên lượt view của Bookwaves giảm đi, nhưng không hiểu sao nhìn bản đồ xong tâm trạng của mình chỉ tăng không giảm. Bởi thế mình quyết định lại up thêm một chương


Soái cảnh ti này gọi nha hoàn hai Ngôn phủ tới, một là Liễu Tiêu sáng sớm hôm nay phát hiện thi thể, một là Tiểu Nguyệt nửa đêm hôm qua nghe được thanh âm.


Hai tiểu nha hoàn đều bị dọa đến không nhẹ, đặc biệt Liễu Tiêu, ở lúc soái cảnh ti hỏi chuyện, vẫn run run liên tục.


Soái cảnh ti trời sinh cho một khuôn mặt tươi cười, ngũ quan tiêu trí đoan chính, dù cho có một thân cảnh phục nghiêm túc bên người, cảm giác cho người vẫn là thập phần hòa khí thân cận.


Quả nhiên, anh ta chỉ là nói nhỏ an ủi vài câu, tình tự của Liễu Tiêu liền ổn định không ít, thế nhưng nhớ lại kinh lịch của mình, vẫn là không nhịn được co rúm lại một chút.


“Sáu giờ sáng hôm nay, tôi như thường ngày ra giếng múc nước, tôi thả sợi dây trên ròng rọc xuống, cảm thấy làm sao thùng nước cũng không thể đi xuống, ta liếc nhìn vào trong giếng, kết quả là thấy được thứ đen thùi lui đang nổi ở bên trong. Lúc đó trời còn chưa sáng, nhìn không rõ lắm, tôi liền trở về phòng tìm một đèn pin, chiếu xuống dưới mới phát hiện, đó cũng không phải vật gì, đó là một người a. Ta vội vả gọi quản gia tới, quản gia liền báo quân cảnh ti.”


“Vậy còn ngươi?” Soái cảnh ti vừa để người bên cạnh ghi chép, vừa hỏi Tiểu Nguyệt.


Tiểu Nguyệt rụt vai một cái, nhỏ giọng nhớ lại: “Nửa đêm hôm qua, tôi dự định đứng dậy đi mao xí, vừa ngồi xuống chợt nghe ngoài cửa sổ bủm một tiếng, hình như có vật gì rơi vào trong nước, tôi biết nơi đó có một cái giếng, còn có người thường dùng nó để kể chuyện ma, lúc đó tôi sợ hãi, mao xí cũng không dám đi, nên rụt một đêm ở trong chăn.”


“Còn nhớ rõ lúc đó là mấy giờ không?”


“Tôi trốn ở trong chăn ngủ không được, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, là hai giờ nửa đêm.”


Soái cảnh ti lại hỏi: “Cô và người chết rất quen sao?”


Bookwaves.com.vn

“Thúy Nùng ngủ ở sát vách chúng ta, bình thường tất cả mọi người rất quen thuộc.”


“Vậy cô cảm thấy cô ta sẽ tự sát chứ?”


Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nói: “Gần đây tình tự của cô ấy vẫn không tốt, luôn ném đồ, ném xong sẽ khóc, chúng tôi đi hỏi cô ấy có phải gặp việc khó gì hay không, cô cũng không nói.”


Liễu Tiêu ở một bên bồi thêm một câu: “Chạng vạng ngày hôm qua, cô còn gào thét ở trong phòng, sống như vậy, không bằng chết cho rồi.”


“Đúng, xác thực cô ấy có nói qua lời này, lúc đó rất nhiều người đều nghe được.”


Soái cảnh ti và vị pháp y trẻ tuổi kia nhìn nhau một mắt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Hiện trường phá hư quá nghiêm trọng, căn bản lấy ra không được đầu mối có giá trị.”


Ở trước khi quân cảnh ti đến, ở đây có ít nhất mười mấy hạ nhân chạy tới đi lui, chỉ vào những người này bảo hộ hiện trường, căn bản là thiên phương dạ đàm.


Pháp y dùng một khối vải che thi thể, tháo khẩu trang trên mặt xuống: “Là tự sát, có thể kết án.”


Ngay khi mấy người nói chuyện, Ngôn lão gia bước nhanh tới, trao đổi vài câu với soái cảnh ti xong, quân cảnh ti bên này liền sắp kết thúc công việc, mà thi thể không phải án kiện hình sự, tạm thời do Ngôn gia an trí tạm, đợi người nhà Thúy Nùng đến đây liệm.


Dây cảnh giới vừa mở ra, đoàn người liền tự động tránh ra một con đường, vị soái cảnh ti kia cất bước đi tuốt ở đằng trước, tuy rằng hắn mặc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tầng tơ máu, trạng thái mệt mỏi như vậy, hiển nhiên đến từ không ngủ đủ giấc trong thời gian dài.


Xem ra, quân cảnh ti vẫn đang truy tra án Trần thị diệt môn, dù sao vụ án này ảnh hưởng quá mức ác liệt, còn từng tạo thành khủng hoảng cho thị dân, bên trên đã mấy lần tạo áp lực phải nghiêm tra hung thủ, sớm ngày phá án.


Lúc đi ngang qua bên người Ngôn Khanh, soái cảnh ti kia đột nhiên dừng cước bộ một chút, ánh mắt tà tà nhìn lướt qua, khóe miệng hơi nhếch, nổi lên một tia ý vị thâm trường trên mặt khi cười, chỉ là nụ cười này thoáng qua tức thệ, cước bộ anh ta bước đi xa hơi lơ lửng.


Ngôn Khanh nhìn bóng lưng của anh ta như có điều suy nghĩ, xem ra, vị soái cảnh ti này tựa hồ quen biết cô a.



Nhấn để mở bình luận

Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi