Thịnh Vu


Thái hậu đang ở trong cung chờ ta.

Nàng ta quả nhiên giống như lời đồn, khuôn mặt xinh đẹp, chẳng trách được tiên đế chuyên sủng.

Nàng quỳ lạy hành lễ với nàng ta, nàng ta lại không cho ta đứng lên, ngược lại hỏi ta.

“Thịnh thị, ngươi biết vì sao Hoắc Chương cưới ngươi không?”

Đêm tân hôn ta đã từng hỏi Hoắc Chương, tiếc là chàng chưa kịp nói với ta.

“Ai gia đoán là ngươi chắc chắn không biết.”

Nàng ta giống như rất tốt bụng mà giải đáp nghi hoặc cho ta: “Hoắc Chương chỉ cần một người thê tử giúp hắn xóa bỏ tin đồn mà thôi.”

“Mà người thê tử này, không phải là ngươi thì cũng có thể là người khác.”

Nàng ta chầm chậm đi đến trước mặt ta, bàn tay sơn móng đỏ nâng cằm ta lên, ta bị ép đối mặt với nàng ta.

“Ai gia đẹp không?”

Ta gật đầu: “Thái hậu nương nương phượng nghi ngàn vạn.”

Tay nàng ta bỗng dưng siết chặt làm đau ta.

“Nếu đã như vậy thì nên hiểu thân phận của mình, tuyệt đối đừng có những chủ ý không nên có kia.”

Thái hậu không nhìn ta nữa, chỉ miễn cưỡng đứng dậy: “Ai gia mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.”

“Về phần Thịnh thị, lễ nghi không chu toàn, cứ quỳ đến ngày mai hẵng xuất cung đi.”

Ta quỳ trong sân, đột nhiên cảm thấy sâu sắc lời đồn quả nhiên không phải giả.

Buổi chiều trời vốn trong xanh, nhưng đến chạng vạng tối, sắc trời chợt âm u, sấm rền cuồn cuộn.

Chân ta hơi tê, không nhịn được mà đưa tay khẽ đấm.

Cung nữ lập tức chỉ vào ta nói: “Thái hậu đã dặn dò, muốn ngươi quỳ cho đàng hoàng.”

“Quỳ một ngày đêm, hoàn toàn từ bỏ tâm tư không nên có thì mới được.”

Ta cúi đầu, cảm thán mình vừa thoát khỏi ổ sói thì lại rơi vào hang hổ.

Một tia sấm mùa xuân rền vang, cung nữ kinh hãi trốn vào trong tẩm cung.

Mưa to như trút nước rơi xuống, xối lên người ta.

Nhưng cơn lạnh thấu tim như trong suy nghĩ không hề xuất hiện, có người cởi áo khoác ra bao bọc lấy ta.

Trong ánh mắt mông lung, ta ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Chương.

Chàng cầm một chiếc dù trúc tím, vươn tay về phía ta, nhẹ nhàng kéo ta dậy.

“Xin lỗi nàng, ta tới trễ rồi.”

“Đi, chúng ta về nhà.”

Ta lắc đầu: “Thái hậu muốn ta quỳ một ngày đêm.”

“Đừng để ý tới nàng ta, cùng ta về nhà.”

Ta đứng không nhúc nhích.

Sau này Thái hậu không nỡ trách phạt Hoắc Chương nhưng sẽ tìm cớ giày vò ta.

Nghe nói Hoắc Chương đến, Thái hậu lập tức khoác áo đi ra, vui vẻ nói: “Hoắc lang chàng tới rồi ư?”

Hoắc Chương lại không nhìn nàng ta, dùng một tay ôm ta lên: “Thần đến đưa phu nhân về nhà.”

“Ai gia phạt nàng ta quỳ ở đây, chưa cho phép nàng ta đứng dậy!”

Hoắc Chương ngoảnh mặt làm ngơ, ôm ta cất bước rời đi.

Thái hậu tức giận, ở sau lưng truy vấn chàng: “Hoắc Chương, ngươi dám chống lại ý chỉ của ai gia ư?”

Hoắc Chương dừng bước, lạnh lùng ngoái nhìn: “Có gì mà không dám? Thần cũng đâu phải lần đầu kháng chỉ.”

“Lần sau Thái hậu động vào thê tử của thần nữa thử xem.”

Nói xong, không đợi Thái hậu phản ứng lại, chàng bước nhanh rời khỏi hoàng cung.

Không hổ là đại Đô đốc gian thần, thật là phản nghịch.

*

Hoắc Chương dùng một tay ôm ta, một tay bung dù.

Chiếc du che hẳn về phía ta, ta lại có áo khoác bao bọc, ngược lại không hề bị ướt.

Nửa người của chàng đều ở trong màn mưa, mái tóc dài ướt sũng dán vào gò má.

Thế nhưng chàng vẫn còn rảnh rỗi hỏi ta: “Thái hậu đã nói gì vậy nàng?”

Ta nói rõ một năm một mười cho chàng nghe lời Thái hậu đã nói.

Chàng im lặng một lúc, đột nhiên thấp giọng hỏi ta: “Vậy nàng có thể nào đừng tin lời nàng ta nói không?”

“Gì cơ?”

“Ta không phải thiếu một người thê tử nên mới cưới nàng, ta vì nàng nên mới manh động muốn cưới thê tử.”

Ta không trả lời chàng, chàng cũng không nói nhiều nữa.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, bắn tung tóe lên vớ giày của chàng, chàng ôm ta đi qua đường cung thật dài.

Chàng đặt ta lên xe ngựa, lại đưa cho ta một chiếc khăn.

“Lau đi, đừng để bị nhiễm lạnh.”

Ta nhận lấy chiếc khăn, ngửa đầu lau đi nước đọng trên mặt chàng.

Hoắc Chương hơi kinh ngạc, khàn giọng hỏi ta: “A Vu?”

Ta vén rèm lên vắt khô khăn, lại lau phần tóc ẩm ướt trên trán chàng.

Chàng nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay ta, có chút lo lắng: “A Vu, nàng… nghĩ thế nào?”

“Nếu như ta nói ta và Thái hậu trong sạch, nàng tin không?”

Ta dừng động tác trên tay lại, miễn cưỡng dựa vào vách xe: “Vậy chàng kể cho ta nghe kỹ chàng chuyện của hai người đi.”

“Con người nếu đã có miệng thì dù sao cũng phải nói cho rõ ràng, tránh cho sau này ta sẽ hiểu lầm.”

Hoắc Chương suy tư một lúc rồi nói cho ta biết: “Thái hậu thích ta.”

“Thái hậu xem như là chị họ bà con xa của ta, sau khi tiên đế mất, nàng ta đã bày tỏ tâm ý với ta. Ta từ chối rồi, nhưng nàng ta luôn canh cánh trong lòng.”

“Hoàng thượng không phải là con ruột của Thái hậu, chỉ nhỏ hơn Thái hậu bảy tuổi thôi. Bây giờ hai người còn đang tranh quyền.”

“Thế nhưng Hoắc gia và Thái hậu lại bị cột lại trên cùng một chiếc thuyền, ta và Thái hậu dù sao cũng vẫn sẽ gặp nhau, chỉ thế thôi.”

Ta im lặng chốc lát, nheo mắt nhìn chàng.

“Sau khi Thái hậu ôm quyền thì đã tăng thuế, phát lao dịch, xây dựng rầm rộ, không phải là minh chủ.”

“Còn nữa, nhà chàng đã buộc chặt với Thái hậu rồi, hai người sau này sẽ phát triển thành mối quan hệ gì thì bây giờ không nói chắc được.”

Ta cười, trả lại khăn cho chàng: “Đã như vậy thì ta không còn thích hợp nữa.”

Hoắc Chương cầm chiếc khăn, vội nói: “Nhưng ta là người của Hoàng thượng mà.”

Ta mở to hai mắt, chỉ thấy chàng mím môi: “A Vu, ta phân biệt được thiện ác đúng sai.”

Xe ngựa dừng lại vào lúc này.

Hoắc Chương đưa ta xuống xe.

Đây là một con hẻm rất hẹp, người hai bên đường ăn mặc tả tơi, giống như chỗ ở của dân nghèo vậy.

Có một đứa bé nhìn thấy Hoắc Chương thì lập tức chạy đến trước mặt chàng, đong đưa ống tay áo của chàng: “Anh Hoắc đến rồi!”

Lúc nói chuyện, lại có ba bốn đứa trẻ vây tới.

Xem ra bọn nó không những biết Hoắc Chương mà còn rất thích chàng.

Một người phụ nữ chỉ vào đứa nhỏ kêu: “Cái bàn tay đen đó của con đừng làm bẩn quần áo của Hoắc đại nhân!”

Nói xong bà ấy chạy đến, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân lần trước đã ra tay cứu giúp, đứa trẻ này đã khỏi bệnh rồi.”

Hoắc Chương cười, nói chuyện phiếm với bà ấy hai câu rồi đi ta đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm.

Dân chúng trên con đường này hình như đều biết chàng.

Lúc đi đến cuối hẻm thì trời đã hoàn toàn tối đi, tia sáng cuối cùng bị chôn vùi.

Hoắc Chương ngoái nhìn con hẻm nhỏ: “A Vu, ta đưa nàng đến đây chính là muốn để nàng biết, ta không hề kinh khủng như lời đồn.”

“Thật ra ta cũng là một người rất tốt, chỉ bây giờ đang nhận sự nhờ vả của Hoàng thượng, ẩn nấp bên cạnh Thái hậu nên thanh danh hơi kém một chút.”

“Nhưng điều ta toan tính vẫn luôn là thiên hạ thái bình… còn có nàng nữa, nàng có thể cho ta một cơ hội không?”

Lúc nói lời này, Hoắc Chương không ngừng vân vê ống tay áo, trông dáng vẻ dường như căng thẳng lại bất an.

Ta đang suy tư, không trả lời.

Hoắc Chương thấy ta hồi lâu không nói thì chậm rãi cúi đầu, có chút ủ rũ nói: “Thôi, về nhà đi.”

Ta không di chuyển, đưa tay kéo tay áo hắn lại.

Bây giờ đã thành hôn, lại nói rõ ra rồi, ta cũng không muốn ngại ngùng nữa.

Hơn nữa, ta vẫn luôn nhớ dáng vẻ chàng đứng ra bảo vệ ta khi cha Hoắc yêu cầu bỏ ta.

Ta nghĩ, có lẽ thử một chút cũng không sao.

“Vậy phu quân muốn có cơ hội thế nào?”

Nói xong, ta nhón chân lên nhẹ nhàng hôn vào môi chàng: “Ví dụ như thế này?”

Hoắc Chương ngạc nhiên trừng to mắt.

Ta vốn cho rằng Hoắc Chương là khách quen chốn gió trăng, nhưng chàng lại trúc trắc trong chuyện nam nữ.

Đôi mắt chàng lấp lánh nhìn ta, như chứa đựng vô vàn chấm nhỏ.

“Có phải lúc này chàng nên cúi người nhắm mắt mở miệng không?”

Hoắc Chương chậm chạp phản ứng lại, làm theo lời ta nói.

Nhưng chàng cũng chỉ mù mờ mở hàm răng ra, toàn bộ quá trình đều do ta làm chủ.

ần này, ta hoàn toàn tin tưởng chàng và Thái hậu trong sạch.

Sau một lúc lâu, Hoắc Chương đỏ mặt tía tai kéo ta về xe ngựa, cứ cầm lấy tay ta không chịu buông ra.

“A Vu, trước kia ta từng gặp nàng, lúc đó nàng đã bắt đầu lo liệu việc vặt của Thịnh gia rồi.”

“Ta cảm thấy một cô gái còn trẻ như vậy mà đã có thể xử lý phủ đệ gọn gàng ngay ngắn rõ ràng, rất có bản lĩnh nên đã để ý đến.”

“Sau này ta phát hiện ra, nàng cứng cỏi quả cảm, sát phạt quyết đoán, khiến trong lòng ta mong mỏi. Nhưng lúc đó nàng đã đính hôn rồi, ta chỉ có thể đứng từ xa xa quan sát.”

Hoắc Chương vừa nói vừa đỏ mặt nhìn ta: “Sau này biết được nàng và Vệ Sách hủy bỏ hôn ước, ta đã trông mong chạy đến cầu hôn.”

Ta cảm thấy thú vị: “Người ngoài đều cảm thấy ta vô cùng cường thế, chàng không thích người dịu dàng ngoan ngoãn sao?”

“Dịu dàng ngoan ngoãn chỉ là cái cớ mà người đời dùng để vây hãm phụ nữ thôi, có góc có cạnh thì có gì không tốt chứ.”

Hoắc Chương nói xong, bỗng dưng cúi đầu hỏi ta: “A Vu, nàng có thể hôn ta lần nữa không… Giống như ban nãy ấy…”

Ai có thể nghĩ đến được, Đại Đô đốc ở bên ngoài ngang ngược ngông cuồng, trong chuyện tình yêu vẫn cần người chỉ dạy.

Con đường gập ghềnh, xe ngựa lắc lư dữ dội.


Nhấn để mở bình luận

Thịnh Vu