Thịnh Vu


Gần đây Vệ Sách sống rất khó khăn.

Lúc vào triều luôn bị đám triều thần mà Hoắc Chương cầm đầu xa lánh.

Sau khi hạ triều còn phải dùng thuốc, đáng tiếc sau khi uống thuốc lại không có chút hiệu quả nào.

Mụn đỏ trên người hắn bắt đầu thối rữa, ăn uống nuốt không trôi, cả người đã gầy rộc hẳn đi.

Không bao lâu sau, ngũ tạng của hắn đau đớn, kêu la chóng mặt.

Sau hai tuần lăn lộn khó ngủ, Vệ Sách cuối cùng cũng không nhịn được mà đi tìm ta.

Ban đầu hắn nhờ quản gia đến Hoắc phủ truyền lời, bảo ta đến Vệ gia giúp đỡ chữa bệnh.

Ta không để ý tới.

Lại qua hai ngày, hắn chạy đến Hoắc phủ tìm ta.

Lúc đó ta không có ở nhà.

Con hẻm hôm đó Hoắc Chương đưa tôi đi tên là hẻm Tiêu Vĩ, phần lớn gần đó là gia đình bần hàn.

Bởi vì trong nhà túng thiếu không có tiền chữa bệnh, bệnh nhẹ bình thường thôi cũng có thể lấy mạng đứa trẻ con ở nơi này.

Thế là cứ cách năm ngày ta sẽ đến hẻm Tiêu Vĩ chữa bệnh từ thiện một lần.

Lúc chữa bệnh từ thiện thì luôn có mấy bé gái vây quanh ta, tựa như cảm thấy rất hứng thú với việc học y.

Ta ngẫm nghĩ chi bằng nhận bọn nó làm đồ đệ, dạy bọn nó một vài bản lĩnh để yên thân gửi phận, không chừng sau này bọn nó có thể ra khỏi hẻm Tiêu Vĩ này.

Lúc về phủ thì Vệ Sách đã đợi ở cửa rất lâu.

Có lẽ là Vệ Sách sợ ta không chịu trị liệu nên đã lấy lão phu nhân Vệ gia ra làm thuyết khách, hơn nữa còn đưa cả thứ muội đến.

“A Vu, mấy Thái y kia quả nhiên vô dụng, nàng cứu ta với được không?”

Vệ lão phu nhân tiến lên: “Hoắc phu nhân, Tiểu Sách đã gầy thành như vậy rồi, chắc hẳn cô cũng không đành lòng đâu nhỉ?”

Ta hơi ngẩn ra: “Việc này liên quan gì đến ta? Ta có gì mà không đành lòng chứ?”

Lần này lão phu nhân đã thay đổi sắc mặt, chỉ vào ta nói: “Ngươi và Tiểu Sách đã đính hôn mấy năm, vậy mà lại vô tình như thế ư?”

“Cho nên? Không phải hắn đã cưới thứ muội của ta sao?”

Lão phu nhân suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh hiểu ra: “Có phải trong lòng cô oán trách Tiểu Sách cưới em gái cô cho nên mới không chịu ra tay cứu giúp không?”

Bà ta vung bàn tay già lên: “Việc này không có gì đáng ngại, dù sao cũng chỉ là một thứ nữ thôi, sau này bỏ đi là được.”

Ta hơi ngạc nhiên. Đã sớm nghe nói Vệ lão phu nhân và cháu dâu chung đụng không vui vẻ, hóa ra là thật.

Thứ muội ở ngay bên cạnh, sau khi nghe thấy thì chỉ vào bà ta tức giận nói: “Bỏ ta? Dựa vào cái gì mà bỏ ta?”

Lão phu nhân “Ôi chao” một tiếng, kéo ống tay áo Vệ Sách.

“Cháu trai ngoan, xem người thê tử này của cháu này, dám vô lễ với tổ mẫu như vậy!”

Thứ muội cũng kéo Vệ Sách: “Phu quân, tổ mẫu nói muốn bỏ ta trước mà!”

Trải qua trò ầm ĩ này của bọn họ, cửa Hoắc phủ đã có rất nhiều dân chúng hóng chuyện tụ tập lại.

Vệ Sách bị hai người kéo đến mức đau đầu, đành phải trút giận vào thứ muội.

“Doãn Sở, tổ mẫu chỉ nói vậy thôi, nhưng nàng lại ăn nói lỗ mãng với trưởng bối, bị nói hai câu đã tức giận rồi.”

“Tính khí của nàng thật sự càng ngày càng kém. Trước kia ta thấy nàng dịu dàng ngoan ngoãn thuần lương mới cưới nàng qua cửa, ai ngờ nàng lại trở thành dáng vẻ này, ngược lại khiến ta hối hận.”

Vệ lão phu nhân cũng không tha cho người ta.

“Đúng vậy, Tiểu Sách nhà ta từ sau khi cưới ngươi thì đã bị bệnh hiểm nghèo quấn thân, đương nhiên là do tai tinh nhà ngươi hại!”

Sợi dây chuyền mặt hổ phách trên cổ thứ muội lóe lên ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời.

Nghe được lời này, nó lại liều lĩnh nói: “Ta còn chưa nói đến chuyện cháu trai bà chỉ có vẻ bề ngoài đâu! Nhìn thì hình người dáng người, bắt đầu từ đêm tân hôn là đã không được rồi!”

Vệ Sách vốn được. Chỉ trách hắn trước kia bị thương nặng, được ta cứu, dùng thuốc viên mà sư phụ để lại.

Là thuốc thì có ba phần độc, thuốc này chí âm, mặc dù có thể cứu mạng hắn nhưng tác dụng phụ cực mạnh, cần người bệnh mỗi tháng dùng thuốc từ từ giải độc.

Một khi dừng thuốc, da thịt sẽ xuất hiện mảng lớn mẩn đó, đến khi thối rữa thì độc đã thâm nhập phủ tạng rồi.

Vệ Sách nghe thứ muội nói về bệnh kín của hắn ngay trước mặt mọi người như vậy thì cũng vô cùng tức giận, tát thứ muội một cái.

Bây giờ hắn đang bệnh, không có sức lực gì, mặc dù cái tát này không mạnh nhưng đã triệt để chọc giận thứ muội.

“Vệ Sách, ngươi lại dám đánh ta ư!”

Nó nhào đến trước mặt Vệ Sách, dùng móng tay thật dài bấu vào da thịt Vệ Sách, khiến hắn đau đến mức hít vào một hơi lạnh.

Vệ lão phu nhân nhìn thấy cháu trai độc đinh bị người ta bắt nạt thì cũng tiến lên đánh nhau với thứ muội.

Người vây xem càng ngày càng nhiều. Hoắc Chương đúng lúc về nhà, nói nhỏ bên tai ta: “Cái mặt hàng này mà cũng đáng để nàng nhớ mong nhiều năm như vậy à?”

“Tuổi trẻ chưa trải sự đời, hắn cũng che giấu rất tốt.”

Bọn họ đánh nhau túi bụi, đợi đến lúc kịp phản ứng thì thấy ta và Hoắc Chương ngồi trên ghế, bưng dĩa hạt dưa vừa xem vừa cắn.

Vệ Sách thẹn quá hóa giận: “Thịnh Vu, cô cứ đứng đó xem trò cười của ta như vậy à?”

Ta nhai hạt dưa: “Không, rõ ràng là ta ngồi mà.”

Người Vệ gia mắng chửi lại, dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ bóng lưng bọn họ, láng máng đều đang bàn tán chuyện bất lực.

Hoắc Chương và ta nắm tay nhau đi vào cửa, chàng cúi đầu vén tóc rối của ta ra sau tai.

“A Vu, thanh danh của ta kém quá, trước kia cứ cảm thấy không xứng với nàng. Ngược lại là Vệ Sách, từng là con cháu thế gia có danh tiếng trong Kinh.”

“Bây giờ nghĩ lại, may mà nàng không gả qua đó.”

Ta nhẹ nhàng cười: “Trước kia ta cũng để ý thanh danh lắm. Sau khi bị Vệ Sách bôi nhọ thì không thèm để ý nữa.”

“Hoắc Chương, tin đồn không giết chết được người ta, ít nhất là không giết chết được ta.”

Hoắc Chương ôm ta vào lòng: “Giết không chết được, chỉ có mạnh mẽ hơn thôi, cho nên A Vu của chúng ta là kẻ mạnh.”

Chàng kéo ta đi vào trong phòng, sau khi thực tủy tri vị (*) thì càng không chịu qua loa.

(*) Thực tủy tri vị: nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, ăn một lần còn muốn ăn thêm lần nữa.

“A Vu, ta cũng mạnh lắm.”

Trong lúc ngẩn ngơ, ta cũng không biết chàng có ý khác hay không.

Cuối cùng chàng nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

“Gần đây Thái hậu càng ngày càng hung hăng ngang ngược, Hoàng thượng cũng muốn hành động rồi. A Vu, gần đây ta sẽ rất bận.”

Mấy ngày sau đó, ngày nào Hoắc Chương cũng đi sớm về trễ.

Ta thường đi đến hẻm Tiêu Vĩ.

Một ngày nọ khi đi ra ngoài, chợt nhìn thấy có người quỳ gối trước cửa Hoắc phủ.

Mặt trời gay gắt, trong lúc nhất thời ta không thấy rõ người đó.

Mãi đến khi hắn lên tiếng, ta mới phát hiện ra lại là Vệ Sách.

*

Vệ Sách quỳ gối trước mặt ta, đau thương mở miệng.

“Thịnh Vu, hôm nay ta cầu xin nàng cứu ta, nàng có thể bố thí cứu giúp không?”

Không đợi ta lên tiếng, hắn lại vẫy tay, có hai gã sai vặt áp giải thứ muội tới trước mặt ta.

“Đều là do nàng ta hư tình giả ý châm ngòi ly gián. Bây giờ nàng ta đều do nàng xử lý, nàng mau cứu ta đi.”

Thứ muội giương nanh múa vuốt, muốn chửi ầm lên, nhưng lần này Vệ Sách có chuẩn bị mà đến, đã sớm nhét khăn vào miệng nó.

Ta chỉ cảm thấy càng buồn cười hơn, cũng càng xem thường hắn hơn.

“Thịnh Doãn Sở tuy có lỗi, nhưng chẳng lẽ ngươi sạch sẽ không liên quan gì sao? Lúc trước trù tính để ta làm thiếp là tác phẩm của ngươi đúng không?”

“Đẩy hết sai lầm lên người phụ nữ, ngươi thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ.”

Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, bước chân lảo đảo, ta lắc đầu.

“Vệ Sách, độc đã vào xương tủy, ta lực bất tòng tâm.”

Vệ Sách nghe vậy thì thân thể mềm nhũn, lúc ta đi ngang qua thì ôm lấy chân ta: “A Vu, nàng nhất định có cách mà, đúng không?”

“Chỉ cần nàng chịu cứu ta, chúng ta quên hết chuyện cũ trước kia bắt đầu lại từ đầu được không? Ta sẽ lấy nàng làm thê tử, chúng ta có nhau trong hoạn nạn, giống như nàng đã từng chờ mong vậy.”

Ta lắc đầu: “Ta đã có phu quân rồi.”

“Nếu nàng muốn.. vậy ta làm nhỏ cũng được.”

Ta căm ghét đá hắn đi.

Dân chúng vây xem có người nói Vệ Sách không có liêm sỉ cũng có người nói ta vô tình tàn nhẫn. Nhưng ta không để ý chút nào, đi về phía hẻm Tiêu Vĩ.


Nhấn để mở bình luận

Thịnh Vu