Thư Tình Gửi Vệ Lai



Một số khách sạn cao cấp ở Giang Thành đều tập trung ở trung tâm thành phố, căn hộ nhỏ của Vệ Lai nằm ở khu trung tâm thịnh vượng, đất đai giá cao, diện tích nhỏ, chưa đến 70m2, căn hộ này là của bố cô mua cho từ hai mươi năm trước khi đó giá còn rất rẻ.

Căn hộ đã hơn 25 tuổi, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bố cô đã sửa sang lại căn hộ để cô đi làm dễ dàng hơn.
Từ căn hộ của cô đi đến khách sạn tổ chức bữa tiệc tối nay chưa đầy hai km nên cô có đủ thời gian để trang điểm.
Tủ quần áo trống một nửa, cô đã vứt bỏ tất cả váy và quần áo mà Chương Nham Tân mua cho cô, chia tay thì nên vứt hết đồ liên quan đến anh ta là điều cần làm.
Trong tủ hiện tại không có nhiều váy, chỉ có một chiếc váy dài màu nâu thích hợp cho dịp tối nay, cô đã bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc váy này để chúc mừng sinh nhật Chương Nham Tân.
Sau một hồi loay hoay, Vệ Lai cuối cùng cũng đưa tay lấy chiếc váy dài ra.
Sau khi thay váy và trang điểm phù hợp, cô gọi xe trước khi ra ngoài.

Bạn không thể tránh khỏi việc uống rượu trong một dịp như tối nay, đi sẽ tiết kiệm chi phí hơn so với việc thuê tài xế.
[Chị đang trên đường tới, em tới đâu rồi?]Triệu Nhất Hàm gửi tin nhắn.
Vệ Lai: [Em vừa đi, có lẽ đến trước chị.]
Tối nay Triệu Nhất Hàm đi xã giao cùng ông chủ của mình, cô ấy đích thân đưa Vệ Lai đi cùng, trước đó cô đã hỏi sếp có thể dẫn người khác đi cùng không, khi sếp cô nghe nói người cô muốn mang theo là Vệ Lai cũng không có phản đối.
Vệ Lai ưu tú và khéo léo, có cô ở bên, chỉ tốn chút công sức lại có thể đạt được kết quả gấp đôi, ông chủ rất vui khi dẫn thêm một người như thế này đi xã giao.
"Tối nay có không ít người đến." Ông chủ nói sau khi vào thang máy khách sạn.
Ông lại hỏi: “Em gái cô vẫn chưa đến sao?”
"Em ấy nói sẽ đến trước tôi, để tôi hỏi lại." Triệu Nhất Hàm gửi tin nhắn cho Vệ Lai, nhưng khi cô ra khỏi thang máy cũng không thấy em ấy trả lời.
Sếp: "Vào trước đi, gửi số phòng cho cô ấy."
Triệu Nhất Hàm đã nói cho Vệ Lai địa chỉ cụ thể trước đó.
Lúc nói chuyện họ vừa đến cửa phòng, phục vụ nhanh chóng mở cửa dẫn họ vào.
Đây là phòng riêng lớn nhất trong khách sạn, có thể chứa hai mươi lăm hoặc sáu người cùng một lúc.

Triệu Nhất Hàm không ngờ rằng hầu hết mọi người đều đã đến, bàn ăn lớn như vậy cũng gần đầy.
Có quá nhiều người, trong phút chốc cô không thể nhìn sang.
Hạ Vạn Trình chào hỏi với cấp trên của cô và mời họ ngồi vào chỗ, công ty của họ có dự án hợp tác với ông ta, gần đây họ thường xuyên gặp nhau nên Hạ Vạn Trình đã gửi lời mời họ.
Họ là người đến muộn nhất, sếp cô vội xin lỗi Hạ Vạn Trình và nói: “Còn có người sắp đến nữa.”
Hạ Vạn Trình không để ý, cười nói: “Không sao đâu, tôi biết buổi chiều ông có cuộc họp, dự án rất quan trọng.

Tối nay chúng ta chỉ cùng nhau ăn tối thôi, không nói chuyện công việc.”
Trong thế giới của các ông lớn, ăn cơm thực sự chỉ có nghĩa là trò chuyện, nhưng đối với các cô, đó là cơ hội ngàn năm có một để nắm bắt cơ hội, Triệu Nhất Hàm không dám lơ là chút nào.
Sau khi đặt túi xách xuống, cô cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, theo trực giác nhìn sang, vừa nhìn người đó, cô đã sững sờ vài giây.
Cô không nghĩ Chương Nham Tân sẽ ở đây.
Nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ ngồi cạnh anh không ai khác chính là Mục Địch, sếp cũ của Vệ Lai.
Triệu Nhất Hàm bình tĩnh lại, trái tay cầm lấy chiếc túi vừa cất đi, lấy điện thoại di động ra nói với Vệ Lai: ["Em đến đâu rồi?" Chương Nham Tân và Mục Địch đều ở đây, em đừng đến nữa.]
Vệ Lai đang đợi thang máy ở sảnh khách sạn: [Em đến rồi.]
Triệu Nhất Hàm tự trách: ["Chị xin lỗi.

Chị vừa nhìn thấy họ, chị không biết họ sẽ có mặt hôm nay." Hai người đang ngồi cùng nhau, em vẫn muốn đến sao?]
Vệ Lai: [ Hạ Vạn Trình có biết sếp của chị dẫn thêm người đến không?]
Triệu Nhất Hàm nói thật: [Ông ấy biết.]
Vệ Lai: [Vậy không được, có chết cũng phải đến.]
Triệu Nhất Hàm đã xin cơ hội này cho cô từ sếp của mình, nếu cô bỏ về thì sao? Sếp của Triệu Nhất Hàm sẽ khó xử với Hạ Văn Trình.

Cô không thể không biết suy xét được.
Vệ Lai cúi đầu nhìn chiếc váy trên người, thật là mỉa mai.
Nhưng bây giờ về thay quần áo cũng đã muộn rồi, đã đến nơi rồi thì cố an ủi và động viên chính bản thân cố lên.
Sau khi vào phòng, Vệ Lai mới nhận ra mình là người đến cuối cùng, hàng chục cặp mắt nhìn về phía cô, phải để nhiều người chờ đợi cô, trong đó có một số ông lớn giới kinh doanh, chắc chắn là nhân vật cấp cao nhất trong nước.

Trong hai mươi lăm năm cuộc đời của cô đây chắc là một khoảnh huy hoàng nhất.
May mắn thay, từ nhỏ cô đã quen với việc bị nhìn chằm chằm, nếu không thì người bình thường sao có thể chịu đựng được tình huống này.
Sếp của Triệu Nhất Hàm vẫy tay với cô: "Tiểu Vệ, lối này.

Chỉ chờ mỗi cô đó."
Vệ Lai bình tĩnh đi về phía chiếc ghế trống bên cạnh Triệu Nhất Hàm, trước đây cô đã từng gặp Hạ Vạn Trình một lần trong tiệc rượu tài chính ở Giang Thành, ông ta khoảng năm mươi tuổi, lịch lãm và tao nhã.
Khi bàn đã đầy người, cô nhìn về phía ghế đầu, chuẩn bị chào hỏi với Hạ Vạn Trình, người chủ trì bữa tối.
Theo tầm nhìn của cô, thấy một người đàn ông khí chất mạnh mẽ đang ngồi trên ghế chính, người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hơi cụp mắt xuống trả lời tin nhắn của ai đó.
Không kịp nghĩ nhiều, Vệ Lai quay sang nhìn ngồi bên cạnh người đàn ông, cười nói với Hạ Vạn Trình: “Chủ tịch Hạ, nghe danh ngài đã lâu, tôi đến muộn, tự phạt mình ba ly."
"Không muộn, Tiểu Vệ phải không?" Hạ Vạn Trình nói: "Ngồi đi."
Đối với một vai nhỏ như cô, người giàu nhất không thể nào làm khó cô, Vệ Lai liền bình tĩnh ngồi xuống.
Từ lúc vào phòng cho đến khi ngồi xuống, cô không liếc nhìn xung quanh, cũng không tò mò xem Chương Nham Tân và Mục Địch đang ngồi ở đâu, cô thấy vui vì bàn tiệc rộng và có nhiều người trên bàn nên cô không cần đi chào từng người một.
Lúc này, tâm điểm của bàn ăn chuyển sang người ngồi ghế chính, Triệu Nhất Hàm nghiêng đầu, đến gần cô thì thầm: "Em có bạn trai mới à?"
Vệ Lai vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"
Triệu Nhất Hàm biết lời đồn không đáng tin, tiếp tục thì thầm với cô: "Trước khi em đến, có người hỏi chị, ông lớn mới quen của em tên là gì."
Vệ Lai tức giận nói với Triệu Nhất Hàm: "Người kia nói cái gì? Nguyên văn lời nói là cái gì?"
Câu chuyện gốc quá dài nên Triệu Nhất Hàm gõ nó vào điện thoại di động để diễn giải: [Có tin đồn trong giới nói rằng em đang cặp kè với một ông lớn ở Bắc Kinh.

Đồn em có mắt nhìn người, còn có người nhìn thấy hai người hẹn hò.]
Càng nói càng thấy không đáng tin.
Từ ngày bàn giao việc xong hầu như ngày nào cô cũng ở nhà, chỉ có khoảng thời gian bán nhà có đi ra ngoài vài lần, tối nay ăn mặc lộng lẫy như này đi đến bữa tiệc cũng là lần đầu tiên.
"Ai đã tung tin đồn? Em không biết có đại nhân vật gì ở Bắc Kinh.

Em còn không có tâm trạng để bán nhà, chứ đừng nói đến chuyện..."hẹn hò.
Khi nói đến đây, cô chợt nhớ ra rằng trong số khách hàng xem nhà có người đến từ Bắc Kinh và không đầu tư ở khu công nghiệp Giang Thành, cô đã ngồi mấy lần trên chiếc ô tô cao cấp mang biển xe ở Bắc Kinh.
Có người tò mò, muốn tìm hiểu về việc Vệ Lai đang bám lấy ông lớn nào, đáng tiếc họ không tìm ra được chủ nhân thực sự của biển số xe là ai.
Không tra ra được thông tin nên tin đồn cô hẹn hò với một ông lớn trong giới Bắc Kinh càng ngày càng lan rộng.
Chương Nham Tân tin vào tin đồn này, họ đã ở bên nhau hơn hai năm, anh ta vẫn thấy Vệ Lai xinh đẹp, không khó để cô có thể hẹn hò với một ông lớn trong giới Bắc Kinh dựa trên nhan sắc của mình.
Từ lúc Vệ Lai bước vào phòng cho đến khi cô ngồi xuống? anh ta chỉ liếc nhìn một lần, váy cô đang mặc là chiếc cô mặc vào tối mừng sinh nhật anh ta.

Trước đây khi chia tay các bạn gái cũ, anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình nợ ai ngoại trừ Vệ Lai, cho dù có bồi thường bao nhiêu đi chăng nữa, anh ta vẫn cảm thấy mình nợ cô.
Cô là người duy nhất anh ta quan tâm, và là người duy nhất sau khi chia tay vẫn còn nhớ nhung.
Trên bàn bắt đầu nâng ly chúc mừng, Chương Nham Tân kính rượu người ngồi ghế chính: "Tổng giám đốc Chu, khi nào có thời gian chúng ta cùng chơi bóng nhé."
Chu Túc Tấn gật đầu, cho anh ta thể diện, uống hết rượu trong ly.
Chương Nham Tân một lần nữa chú ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay của Chu Túc Tấn, lúc bước vào phòng và bắt tay Chu Túc Tấn, anh ta cảm thấy thắc mắc vì giá của chiếc đồng hồ này không phù hợp với thân phận của Chu Túc Tấn.
Nghe nói Chu Túc Tấn thích sưu tập đồng hồ nên không có lý do gì lại đeo một chiếc đồng hồ không có giá trị sưu tầm như này.
Sau khi nâng ly kính Chu Túc Tấn, Chương Nham Tân lại kính một ly với Hạ Vạn Trình, bố mẹ anh và Hạ Vạn Trình là bạn bè thân thiết, anh ta đến đây để ủng hộ nên không cần phải nịnh nọt.

Sau khi kính rượu hai người quan trọng nhất trên bàn, anh ta đặt ly xuống.

Vì sự xuất hiện đột ngột của Vệ Lai nên anh ta không còn hứng thú với mọi chuyện, không muốn xã giao với bất kỳ ai.
"Vệ Lai, chúng ta đi uống một ly đi.

Gần đây cô bận việc gì vậy?" Mục Địch dùng giọng điệu thân quen nói, rót đầy ly rồi nâng lên.
Vệ Lai kính lại, môi chỉ chạm vào mép ly chứ không chạm vào rượu, làm động tác nuốt, sau đó bình tĩnh trả lời câu hỏi trước đó của Mục Địch: “Ngày nào cũng bận.”
Chương Nham Tân không ngờ rằng Mục Địch sẽ tìm Vệ Lai uống rượu, xét đến mối quan hệ giữa ba người, tốt nhất nên giữ im lặng và xem như chưa từng quen biết nhau.
Ít nhất có năm sáu người trên bàn biết về mối quan hệ trước đây của ba người họ, đều đang chờ xem náo nhiệt.
Mà điều anh ta ghét nhất là trở thành đối tượng của những lời đàm tiếu.
Anh ta cầm đũa ngẫu nhiên gắp một miếng thịt vào đĩa của Mục Địch: “Mau ăn đi.” Đồng thời, anh ta dùng ánh mắt nhắc nhở cô rằng cuộc trò chuyện với Vệ Lai đến đây thôi.
Mục Địch cười không nói gì, dùng đũa gắp miếng thịt trên đĩa đưa vào miệng, nếm không ra mùi vị.

Trong lòng anh ta vẫn hướng về phía Vệ Lai, lo lắng cô ta sẽ làm mất mặt Vệ Lai trước mặt mọi người.
Chương Nham Tân cầm ly rượu lên, bây giờ anh ta có thể công khai nhìn Vệ Lai, khi chia tay, anh ta không đưa ra bất kỳ lý do hay lời giải thích nào, thậm chí còn không trực tiếp xin lỗi.
Hôm nay anh ta chủ động chào cô: “Nghe nói em có người yêu mới, chúc mừng nhé.”
Anh ta nghĩ rất đơn giản, anh ta đã đính hôn với Mục Địch và sẽ sớm kết hôn, mà cô cũng có tình yêu mới và tương lai sau này ai cũng có cuộc sống của người đó.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Vệ Lai, bởi vì lập trường khác biệt nên hiểu theo một cách khác.
Vệ Lai thật sự không nghĩ ra được, cô chia tay rồi, cũng đã từ chức rồi, cô không quấy rầy anh ta, vậy mà hai người còn không buông tha cô, nhất quyết công khai khiêu khích cô, không muốn cô sống tốt.
Tại sao chúng ta không thể coi nhau như người xa lạ?
Cô thực sự bắt đầu nghi ngờ mắt nhìn người của mình, tại sao cô lại hẹn hò với một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi như vậy trong suốt hai năm.
Anh ta đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út của bàn tay đang cầm ly rượu.
Trước khi chia tay, cô vốn rất ngây thơ, lúc xem trang sức sẽ cố ý nhìn nhẫn cưới, cô cho rằng có thể kết hôn cùng anh ta, còn nghĩ sau này đeo kiểu nhẫn nào sẽ đẹp.
Vệ Lai không suy nghĩ linh tinh nữa, nâng ly lên từ xa, mỉm cười gượng đáp lại.
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Hạ Vạn Trình vừa nói xong với người bên cạnh, liền nghe được cái gì đó liên quan đến tình yêu, “Ai đang yêu?”
Sếp của Triệu Nhất Hàm đi đến giải vây cho Vệ Lai: “Là Tiểu Vệ của chúng tôi.”
Hạ Vạn Trình không biết Vệ Lai tên là gì, với tư cách là người chủ trì bữa tối, ông chu đáo nói: "Nào Tiểu Vệ, tôi mời cô một ly, chúc mừng cô.”
Sau đó ông lịch sự nói: “Lần sau ăn cơm nhớ dẫn theo bạn trai đi cùng”.
“Cám ơn chủ tịch Hạ.” Vệ Lai một hơi uống hết ly rượu.
Vốn tưởng rằng chuyện tình yêu đến đây là kết thúc, nhưng trong bàn lại có người đang xem náo nhiệt, không sợ nhiều chuyện, vừa rồi anh ta hỏi Triệu Nhất Hàm bạn trai mới của Vệ Lai là ai, có điều không nghe ngóng được gì.

Sự tò mò thôi thúc liền hỏi thẳng đương sự: "Bạn trai của người đẹp Vệ Lai đây không biết là ông lớn nào ở Bắc Kinh? Có rất nhiều người hỏi tôi, nhưng tôi làm sao mà biết chứ, hôm nay hỏi thay bọn họ vậy."
Vệ Lai: "..."
Chuyện gì vậy? Sao trọc trúng chỗ đau rồi, dù muốn trốn cũng không thể trốn được.
Vừa rồi Hạ Vạn Trình nâng cốc chúc mừng cô đã có bạn trai, cô ngầm thừa nhận mình đang hẹ hò, hiện tại cô không thể phủ nhận bản thân không có.

Nhưng nếu nói bạn trai của cô không phải là nhân vật lớn trong giới Bắc Kinh, sẽ có người cười nhạo cô cho rằng cô sẽ không bao giờ tìm được người bạn trai tốt hơn Chương Nham Tân.
Chỉ khi cô tìm được bạn trai mới tốt hơn bạn trai cũ thì mới khiến họ không thoải mái.
Cô thừa nhận mình tự phụ và không muốn thua Chương Nham Tân và Mục Địch.

Ít nhất tối nay trước mặt bọn họ, cô không muốn thua, cũng muốn trút giận cho chính mình.
Nhưng cô không hề quen biết một ông lớn nào ở Bắc Kinh.
Ngay khi cô không biết phải tiếp tục diễn vở kịch này như thế nào thì tên của một người hiện lên trong đầu cô, người đã mua đồng hồ của cô.
Cô nhớ rõ người quản lý cửa hàng nói người đàn ông này chưa lập gia đình và không có bạn gái.
Không còn thời gian để cô cân nhắc nữa, Vệ Lai mỉm cười, lơ đãng nói: “Là Chu Túc Tấn.”
Cô vừa nói xong, trong phòng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mọi người trên bàn, kể cả Hạ Vạn Trình, đều kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chính, Chương Nham Tân suýt chút nữa làm đổ ly rượu trong tay, may mắn thay, anh nhanh chóng dùng tay đỡ lấy, vô thức ôm chặt.
Vệ Lai sửng sốt, cũng nhìn về phía ghế chính, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và ý vị sâu xa của người đàn ông, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh.

Người đàn ông dựa vào lưng ghế, kiêu ngạo lạnh lùng, tư thế thoải mái nhưng khí thế mạnh mẽ áp bức, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhã nhìn cô.
Thân phận của người có thể khiến Hạ Vạn Trình, người chủ trì bữa tối, phải nhường chỗ chắc chắn không tầm thường.
Đêm nay, tất cả sự chú ý của cô đều bị chiếc nhẫn cưới mới của Chương Nham Tân và nụ cười giả tạo của Mục Địch thu hút, cô không quan tâm nghe ngóng xem người ngồi ghế chính là ai, đây là điều cấm kỵ trong xã giao, vậy mà cô lại phạm phải.

Cô bắt đầu kiểm điểm lại chính mình, tại sao cô lại đến đây?
Vì cơ hội này Triệu Nhất Hàm đã trao cho cô.
Để tích lũy nhân mạch cho chính mình.
Nhưng còn cô thì sao?
Người đàn ông đó vẫn đang nhìn cô, Vệ Lai cảm thấy bất an, anh là bạn của Chu Túc Tấn sao? gia đình? hay là....
Nghĩ sâu nữa, cô không dám nghĩ tới.
Triệu Nhất Hàm ngồi bên cạnh, hít một hơi thật sâu , tối nay hỏng việc rồi.
Cô ấy vô cùng hối hận, biết trước không nên để Vệ Lai tham dự bữa tiệc này, chẳng những mất mặt trước Chương Nham Tân mà còn đắc tội Chu Túc Tấn.

Lấy danh nghĩa bạn gái của người khác để khoe khoang, lừa dối, phạm điều cấm kỵ của đối phương.
“Cậu ta chính là Chu Túc Tấn.” Cô ấy lấy tay che mũi, thấp giọng nói với Vệ Lai.
Chủ tịch tập đoàn Khôn Thần là Chu Túc Tấn, trong bàn có người vừa nhắc đến Khôn Thần, nhưng Vệ Lai có lẽ không để ý tới.

Triệu Nhất Hàm vừa phát hiện ra Chu Túc Tấn đang đeo chiếc đồng hồ mà hôm nay Vệ Lai bán lại, chỗ ngồi rất xa, có lẽ Vệ Lai cũng không để ý.
Lúc này, ở bên bàn chủ trì, Hạ Vạn Trình nhìn thấy Chu Túc Tấn không phủ nhận, ,mà Tiểu Vệ người không có trong danh sách khách mời của ông ta, lại bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc này không ngờ lại chính là bạn gái Chu Túc Tấn, như thế này đúng là hợp tình hợp lý.
Ông ta cười chúc mừng: “Nào, nào, cậu nhất định phải uống một ly.

Tôi nghe nói dự án của Giang Thành đã được giao cho Lục An, tôi đang nghĩ sao cậu còn đến Giang Thành, thì ra là đi thăm bạn gái."
Chu Túc Tấn cười nhạt, không giải thích.
Lần này tới Giang Thành xử lý dự án, tuy dự án được giao cho Lục An nhưng Lục An thiếu kinh nghiệm, xử lý không thỏa đáng, anh đến giải quyết hậu quả.
Về việc đi gặp bạn gái?
Thậm chí anh còn không biết mình có bạn gái ở Giang Thành khi nào.
Hạ Vạn Trình nâng ly, anh cùng với Hạ Vạn Trình cụng ly, hơi nghiêng đầu uống rượu ánh mắt liếc nhìn Vệ Lai.
Vệ Lai chưa bao giờ gặp phải chuyện xấu hổ lớn như vậy, cũng chưa bao giờ làm ra chuyện buồn cười như vậy, nhất thời cô không biết nên xử lý như thế nào.

Vốn dĩ cô tự phụ, muốn xả cơn giận trước mặt Chương Nham Tân và Mục Địch, kết quả cô đi tìm chết trước mặt Chu Túc Tấn.
Cô nhìn về phía Chu Túc Tấn, không biết anh ta đang vui hay tức giận, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Chu Túc Tấn quay sang người bên cạnh nói: “Làm phiền nhường chỗ chút.” Sau đó nhìn Vệ Lai, câu đầu tiên anh nói với cô là: “Nếu mọi chuyện đã công khai, đến ngồi cạnh anh đi.

"!







Nhấn để mở bình luận

Thư Tình Gửi Vệ Lai