Thừa tướng đại nhân còn không gả cho trẫm!



Dương Dạ Lan hỏi: "Ngươi sớm đã biết?"
Phong Cẩn Du nói: "Là từ sau khi lập khế ước với Tru Tâm kiếm.

Thần binh lợi khí có thể cảm ứng lẫn nhau, chủ nhân thần khí hiển nhiên không ngoại lệ.

Thư Tĩnh Dung năm xưa ở Thục quốc là nguyên lão tam triều, hắn sống cũng rất ẩn nhẫn, có tài nhưng khiêm tốn, quanh năm im lặng, luôn luôn thâm tàng bất lộ, thậm chí ta cũng từng bị hắn qua mặt.

Tỷ như, Thủy Tinh châu cư nhiên nằm trong tay hắn đi."
Quả thật y cũng có sơ xuất.

Tru Tâm kiếm không dễ đối phó, tuy bị phong ấn nhiều năm nhưng uy lực không hề nhỏ, nếu không phải ở Thục quốc còn có một thần khí khác tọa trấn, thật sự cũng không có được yên bình lâu đến thế.

Dương Dạ Lan lên cơn sốt y cũng cảm thấy kỳ lạ.

Ban đầu còn nghĩ do chuyện đêm qua ....!
nhưng ngẫm lại, Dương thừa tướng của y không thể đánh đồng với nữ nhân bình thường.

Y bắt đầu nghi ngờ.

Hơn nữa, Thư Tĩnh Dung mất tích nhiều năm, nói hắn xuất hiện giữa biển trời bao la này vậy thì nên giải thích ra sao.

Dương Dạ Lan vô cùng tri kỷ nói: "Hắn theo chân hải quân Tùy quốc đến."
"Ý nàng là, mấy năm này Thư Tĩnh Dung ở Tùy quốc sao?"
"Cũng có thể nói như vậy." Dương Dạ Lan nói: "Năm xưa, đêm trước khi ngươi phong ta làm thừa tướng, ta đã đến gặp ông ấy muốn mượn Thủy Tinh châu đồ sát Kỳ thành, nhanh chóng tận diệt tất cả tay chân của Nam Huyền Vũ ở Giang Nam.

Nhưng ông ta không đồng ý.

Ta lúc đó còn cho rằng lão nhân gia nhân nghĩa từ bi, về sau cục diện chiến trường biến đổi đến trở tay không kịp .....!nghĩ kỹ lại, rất có thể ông ta kể từ khi ta làm bài thi đó đỗ làm Thám Hoa rồi đến Ngự sử đài, đã nhận ra ta rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên, việc ta vừa đến Thục quốc gặp được Phong Cẩn Minh lần đó...."
"....! lần đó Thư Tĩnh Dung mời Cẩn Minh đến phủ đệ nói là chuẩn bị một bộ xiêm y đặc biệt cho hắn.

Bộ xiêm y nàng gạt ...!khụ ...!chính là nó." Nói đến đây trong mắt Phong Cẩn Du lóe lên một tia hàn khí, nhưng nhanh chóng thu lại sự sao nhãn kia, quay lại câu chuyện đang nói tới.

Dương Dạ Lan gặp Phong Cẩn Minh nàng mới gặp được Phong Cẩn Du, những chuyện tiếp sau cũng từ đây mà đến.

"Còn cả chuyện tín đồ của đạo quán ở trà lâu cũng không phải trùng hợp."
"Nhưng ông ta làm sao biết?"
"Chỉ có 2 khả năng.

Một, Thủy Tinh châu còn có thể tiên tri.

Hai, Thư Tĩnh Dung nắm rõ cục diện kia."
"Chưa từng nghe nói thần khí còn có thể tiên tri.

Thư Tĩnh Dung có vấn đề."
Dương Dạ Lan xoay người nhìn y, nhướng mày: "Ta hiện tại không quan tâm hắn có vấn đề hay không, ta là quan tâm ngươi." Dương Dạ Lan đẩy y ra một chút: "Đang bàn chính sự, không cho ngươi ….ưm….

làm cái gì?!"
"Hôn nàng." Phong Cẩn Dung đẩy ép nàng vào tường lại cúi đầu hôn một cái: "Ta thì có cái gì khiến thừa tướng bận tâm, tính ra kẻ làm quốc chủ như ta cũng không thể làm ra chuyện mưu hại quốc mẫu mình."
Phong Cẩn Du ghé vào cổ nàng nhẹ nhàng cọ, giọng nói khàn khàn, cảm thấy thân thể nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hơi nóng âm ẩm bốc lên.

Dương Dạ Lan ngược lại bị chọc giận liếc nhìn y.

"Được rồi được rồi, ta biết rồi." Phong Cẩn Du đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng: "Ta chú ý một chút là được chứ gì."
"..."
Phong Cẩn Du hiểu ý liền nói: "Được nha.

Nói chính sự.

Tùy quốc tập trung hải quân nhiều như vậy có ý đồ gì nhỉ.

Bức thư lần trước Vĩnh vương gửi tới có liên quan không? Thừa tướng, nàng giúp ta phân tích chút đi."
"Ngươi bị ngu hả?"
"Nàng dám khi quân?"
Dương Dạ Lan đá y một cái, hừ lạnh nói:
"Một là nội bộ Tùy quốc thật sự chia rẽ, đại vương tử cùng nhị vương tử bất đồng quan điểm tự thân hành sự.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc vị quốc chủ Tùy quốc kia sắp chịu không nổi rồi, sắp xuống lổ rồi.

Thứ hai, bọn họ nội bộ thực chất không có mâu thuẫn, chơi trò hai mặt giáp công này, mục tiêu chính là nhắm vào ngươi."
"Ta?" Phong Cẩn Du đứng thẳng liền nói lại: "Tru Tâm kiếm."
Thân phận của y tuy không có nhiều người biết, nhưng trong trận thủy chiến trước đó với Bàng Thực y nghe tin Ngụy Diên dồn tổng lực công thành, vì nôn nóng nên không làm chủ được truy triệu Tru Tâm.

Tuy y lúc đó không xuất kiếm nhưng uy lực có một không hai, không phải kẻ ngu chắc chắn sẽ nhận ra.

Không ngờ ngay cả chuyện này Dương Dạ Lan cũng biết được, thật không hiểu nổi, nàng lúc đó có mặt ở đó đâu?
Dương Dạ Lan nói tiếp: "Thử nghĩ, nếu như ngươi lúc này ở tại đây bạo phát thật, chỉ mấy ngàn quân đội ai có thể chống lại ngươi?"
Phong Cẩn Du trầm mặt.

Đúng là y kiềm chế tâm ma rất tốt.

Nhưng cũng đúng là có cách thức để kích động tâm ma.

Tỷ như ở vách núi kia năm năm trước.

Dương Dạ Lan đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy đằng xa đoàn thuyền của địch nhân mặc dù bị mưa bão cản trở vẫn đang chầm chậm tiến lại đằng này.

Phong Cẩn Du cười lạnh nói: "Đúng là có những chuyện bản thân không thể làm chủ được."
"Nhưng cũng có những chuyện ngươi có thể là chủ được."
Lúc bọn họ đi xuống bên dưới, Phong Cẩn Minh vẫn chưa đưa người tới.

Thân tướng sau khi bẩm báo liền được lệnh lui ra.

Một lúc sau, hắn mới dẫn Thủy Kính đi về phía chiến thuyền chủ, còn nghe được Tuyên Cơ ở đằng xa trách móc: "Thừa tướng cần gì cho vời đến nơi xa như vậy, nàng ta không phải bệnh sao, rao đây làm gì, ở tiền thính khôg được hả? Mưa gió bão bùng thế này băng qua băng lại hai chiến thuyền hại ta suýt nữa bị gió lốc thổi tung lên."
"Hàn tướng quân, ngươi có chắc cho gọi đến đây không? Ta không thấy người?" Phong Cẩn Minh hỏi.

"Thưa điện hạ không lầm được.

Rõ ràng là thừa tướng nói với mạt tướng như vậy, còn có Phong tướng quân ở đó.

A, có lẽ họ chưa tới, hoặc có lẽ ...! ha ...!a ..

ha ..

i...!hai ...."
Hàn Thoại nói chuyện được một nửa thì không thể nói tiếp nữa, như thể bị điều gì đó chấn kinh.

Mọi người bèn theo hướng nàng nhìn nhìn đến.

Một màn im lặng.

Chỉ thấy Phong tướng quân đẩy Dương Dạ Lan tựa vào tường, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.

Bên này, thân thể Dương Dạ Lan cũng cứng ngắc trong chốc lát, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ dùng ánh mắt do dự nhìn Phong Cẩn Du.

"Ta yêu nàng." Phong Cẩn Du cười cười, tiếp tục ghé vào môi nàng duyện hôn.

Dương Dạ Lan cau mày.

Đây không có trong dự tính của nàng.

Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thiết nghĩ Phong Cẩn Du không phải loại người hành động tùy tiện, vì vậy cũng không phản kháng, chỉ đưa tay nắm vạt áo y.

Động tĩnh cách đó không xa truyền tới, Dương Dạ Lan càng cảm thấy không đúng, muốn nhìn xem một chút bên đó có chuyện gì, nhưng lại bị Phong Cẩn Du nắm bả vai hơi xoay người lại, một tay đưa lên che gò má nàng, đem đường nhìn của người khác cắt đứt triệt để.

Phong Cẩn Minh đứng ở một bên, vẻ mặt thật khó mà diễn tả bằng lời.

Lát sau y mới bằng bị gió thổi làm nguội bớt, dằn lòng nói: "Hay là trở về trước đi, tạm thời tránh một chút?"
Tuyên Cơ gật gật đầu: "Ờ."
Hàn Thoại chớp chớp mắt: "Được."
Trong lòng họ tự hiểu, với bản lĩnh của Dương Dạ Lan, bất cứ ai nếu không được nàng cho phép cũng không có cách nào thất lễ với nàng.

Cho nên hiện tại, tốt nhất đừng nói gì, đi thôi.

Nhưng Thủy Kính ngược lại đứng bất động, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Dực Lan Tử để ý sắc diện hắn.

Tuyên Cơ phất phất tay trước mặt: "Nè, nhìn đủ chưa hả? Ta nó vị tiên sinh này ...."
Còn chưa nói xong, ánh sáng lạnh lấu xương lóe lên hướng phần cổ nàng.

Dực Lan Tử mắng một tiếng, nhanh tay kéo Tuyên Cơ ra khỏi Quỷ môn quan.

Hầu như là cùng lúc đó, Phong Cẩn Du đẩy Dương Dạ Lan ra phía sau.

Tiếng bước chân dồn dập.

Hơn năm mươi người từ bốn phương tám hướng rút đao lao đến, đem Thủy Kính tiên sinh kia vây vào chính giữa.

Khóe miệng Phong Cẩn Du khẽ cong lên: "Quả nhiên là ngươi."
Ngụy Vân Lan nhìn y, đáy mắt sát khí và hận ý hầu như muốn tràn ra.

Trên tay một thanh lạnh lẽo, là Thoái Dương đao.




Nhấn để mở bình luận

Thừa tướng đại nhân còn không gả cho trẫm!