Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về


Mấy ngày nay thư đồng Hàm Lâm Thư Viện đều
mặt ủ mày chau, trong lòng không yên như sắp chết đến nơi, Đạp Vũ thượng thần tìm kiếm tiểu ái đồ của hắn khắp nơi, sau khi dùng linh thức quét
qua tìm kiếm vài lần mà không tìm được liền bắt đầu hoài nghi linh thức
của mình có vấn đề nên bắt đầu tự mình đi tìm, chỉ còn thiếu chưa lật
tung cả Hàn Lâm Thư Viện, quật ba thước mà thôi, còn mỗi một ngóc ngách
thậm chí ngay cả đáy hồ hắn cũng chưa buông tha.

Cả Hàn Lâm Thư Viện đều bị lục tung, Đạp Vũ thượng thần càng sốt ruột,
dùng thần thức lục soát cả Cửu Trùng Thiên. Có trời mới biết dùng linh
thức đi lùng sục nhà người khác sẽ khiến cho người ta tức giận bao
nhiêu, thật giống như chính bản thân mình bị lục soát khắp người, chưa
nói ở Cửu Trùng Thiên, cho dù ở lục giới, hành vi này là hành vi bị cấm
đoán mà mọi người đều âm thầm hiểu trong lòng, hơn nữa tu vi dùng linh
thức quét qua nơi ở của người khác cũng rất kinh khủng, mà người có tu
vi kinh khủng như thế lại khinh thường làm mấy chuyện như vậy, cho nên,
dường như chưa từng có người vi phạm cấm chế này.

Hiện giờ trên Cửu Trùng Thiên lại có người dám táo tợn làm như vậy, khi
mấy vị tiên có địa vi không thấp trên Cửu Trùng Thiên phát giác kết giới mà mình khổ tâm thiết lập chỉ là thứ vô dụng, từng ngóc ngách trong nhà bị người ta tuần soát qua một lượt thì phẫn nộ không thôi, hơn nữa
những lúc như vậy là thường đang làm chuyện mà không thể để cho người
khác nhìn thấy nên lại càng vô cùng phẫn nộ, vì thế liên danh bẩm báo
Ngọc Đế.

Đạp Vũ thượng thần hoàn toàn không biết bản thân mình, một quý khách
đang ở trên Tiên giới, dùng linh thức quét cả Cửu Trùng Thiên thì có bao nhiêu tội không thể tha thứ được.

Ngọc Đế cho gọi hắn đến câu hỏi: “Ngài có biết hành vi như vậy của ngài đã chọc giận tới rất nhiều tiên nhân?”

Đạp Vũ thượng thần tác phong nhanh nhẹn, đối mặt với tất cả mọi người
trong Lăng Tiêu điện mà vẫn mỉm cười anh tuấn nói: “Ta chỉ đang tìm tiểu ái đồ của ta mà thôi.”

Các vị tiên càng thêm tích tụ căm phẫn, chỉ vì vậy mà lục soát hết cả
Cửu Trùng Thiên, còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy? Vị Đạp Vũ thư
sinh này cũng quá muốn bị đánh mà.

Hắn cười tao nhã, làm điệu bộ của một công tử khiêm tốn, thư sinh nho
nhã yếu ớt: “Ta chỉ quét mắt một vòng mà thôi, không có phát hiện ra
bóng dáng của tiểu ái đồ nhà ta đâu cả, cũng không có phát hiện những
chuyện gì đặc biệt của các vị tiên hữu, vì sao các vị lại tức giận sôi
sục đến tìm ta?”

Chúng tiên có nổi khổ mà khó nói thành lời, lúc này nếu lại lớn tiếng
chất vấn hắn, không phải sẽ làm ra vẻ trong nhà mình có bao nhiêu chuyện riêng tư không muốn cho người khác thấy sao, đợi lát nữa mà vị Đạp Vũ
thượng thần này phấn chấn nói ra toàn bộ thì mặt mũi sống mấy vạn năm,
mấy chục vạn năm của mình còn biết để đâu đây......

Dù sao nhìn hắn nhìn cũng đã nhìn rồi, hắn tự giác nói mình không có
phát hiện chuyện gì đặc biệt, chẳng lẽ còn muốn cho hắn ở trước mặt mọi
người làm cho mình khó xử? Huống chi hắn được xem như là một quý khách
trên Tiên giới, lúc này ai cũng không muốn xuất đầu đắc tội với hắn.

Chúng tiên nơm nớp lo sợ âm thầm tính toán, giờ phút này ai cũng không muốn nói chuyện.

Ngọc Đế gượng gạo ho một tiếng, cũng không biết lúc mình và Hằng Nga
tiên tử nói lời yêu thương hắn có thấy không, nếu hắn thấy mà nói ra thì khí tiết cuối đời của ông chẳng thể nào giữ nổi, vì thế lập tức ân cần
nói: “Không biết tiểu ái đồ của thượng thần tìm được chưa?”

Chúng tiên thấy Ngọc Đế nói như vậy, gãi đúng chỗ ngứa, vội vàng nói
sang chuyện khác: “Đúng rồi, không biết tiểu ái đồ của thượng thần đã
tìm được chưa, có cần trợ giúp không?”

Đạp Vũ thượng thần vung tay lên, trong tay xuất hiện một cây quạt ngọc,
động tác phe phẩy quạt vô cùng phong nhã: “Nếu các vị quá rỗi rãi thì
tiện tay giúp đỡ tìm người đi, Đạp Vũ vô cùng cảm kích. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không biết tiểu ái đồ ở nơi nào, ta cáo từ trước để đi tìm
nàng.”

Ngọc Đế cùng chúng tiên gật gật đầu, vội vàng quay về nhà mình gia cố
thêm mấy tầng kết giới ở mỗi một ngóc nhách lầu các ao hồ nơi cất giấu
bảo vật, sợ một ngày nào đó nhà ai đấy không tìm thấy vật gì cũng dùng
linh thức lục soát nhà mình.

Khi Đạp Vũ thượng thần từ Lăng Tiêu điện trở về, gương mặt bình thường
hòa nhã đã nhanh chóng trở thành tòa núi kết mấy tầng băng lạnh di động
như Lạc Thủy thượng thần kia, giọng nói cũng không còn chút ấm áp nào
căn dặn tiên đồng: “Nhìn thấy bóng dáng của Duyệt Nhi thì lập tức truyền báo.”

Tiên đồng nơm nớp lo sợ, chỉ e ngại lửa giận của Đạp Vũ thượng thần bùng cháy trên người mình, chuyện này vốn ởổi vì mình không tuân thủ chức
trách, ngay cả lúc Duyệt Nhi đi cũng không hề biết.

Ngày hôm đó, tiên đồng vẫn nơm nớp lo sợ đứng ở trước cửa Hà Lâm Thư
Viện ngóng trông vị tiểu ái đồ của thượng thần trở về. Đột nhiên hoa
mắt, một con chim to màu đỏ nhanh chóng bay về phía Kinh Thủy Cư, tốc độ nhanh đến mức hắn hoài nghi là chỉ nhìn thấy một cái bóng mà thôi, tiên đồng ngẩng người hồi lâu, mới chợt nhận ra đó là một con hỏa phượng, mà người được hỏa phượng mang trên lưng không phải tiểu ái đồ của Đạp Vũ
thượng thần sao?

Tiên đồng vội vàng tạo một pháp quyết lập tức truyền tin cho Đạp Vũ
thượng thần, chỉ khoảng một hai giây sau lại thấy một bóng dáng màu xanh bay về phía Kinh Thủy Cư của Hàn Lâm Thư Viện.

Tiên đồng nhẹ nhàng thở ra, biết đó là Đạp Vũ thượng thần nên lập tức
toàn thân vã mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hôm nay thế nhưng lại thấy hai bóng
dáng bay về nhanh như vậy.

Lúc này, Kinh Thủy Cư. Lúc Sở Từ mang theo Duyệt Nhi đáp xuống Kinh Thủy Cư thì lập tức hóa thành hình người, ôm nàng chạy lầu các có khí tức
của nàng.

Da thịt trắng noãn của Duyệt Nhi đã chảy một lượng máu lớn, thấm nhuộm
quần áo cẩm vân màu trắng thành từng mảng từng mảng đỏ tươi, giống như
hồng mai tươi đẹp nở rộ trên trang giấy Tuyên Thành. Ngay cả hai cái hai má cũng bắt đầu rướm máu.

Duyệt Nhi đau đến mức không thể nói, thân người nho nhỏ không ngừng run
rẩy, chỉ có những giọt nước mắt to bằng hạt đậu tinh khiết như nước suối tí tách rơi xuống.

Sở Từ không dám nhìn dáng vẻ của Duyệt Nhi lúc này, sợ rằng sau khi nhìn mình sẽ không chịu nổi, hai cánh tay ôm lấy Duyệt Nhi cũng đang run
run, tựa như người đang chịu đựng nỗi đau là hắn vậy.

Một cước đá văng cửa lầu các, Sở Từ lập tức chạy vội đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Duyệt Nhi lên chăn mây, liền tìm kiếm túi Càn Khôn ở từng ngõ ngách trên giường. Đổ tất cả tiên đan trong những bình thuốc ra vội
vàng đút vào trong miệng Duyệt Nhi.

Lúc này Duyệt Nhi đã đau đến mức thần trí không tỉnh táo, ngay cả nuốt
cũng khó khăn, cái miệng nho nhỏ cứ như vậy ngậm một đống đan dược, chỉ
lắc đầu, nước mắt ràn rụa trên gương mặt đang xuất huyết, nhìn Sở Từ
đang trong hoàn cảnh tâm thần đều tan nát.

Sở Từ do dự một lúc, trong thực tế cũng chỉ nhanh như một cái chớp mắt,
xách ấm trà không biết đã lạnh lẽo mấy ngày rót vào trong miệng, đi đến
trước mặt Duyệt Nhi, đối diện với cái miệng nhỏ nhắn kia, nhẹ nhàng đút
nước vào, lại dùng đầu lưỡi hòa tan đan dược trong miệng nàng vào nước
rồi đẩy xuống cổ họng.

Đợi đến lúc đan dược đều được Duyệt Nhi nuốt hết, hắn thu hồi đầu lưỡi,
khi không cẩn thận chạm vào đầu lưỡi mềm mại ấm áp trong miệng Duyệt Nhi thì cả người hắn đều cứng lại rồi, cảm giác đầu lưỡi tương giao, môi
chạm môi, thì ra lại tuyệt mỹ như thế, có thể làm cho cả người đều vô
lực......

“Ầm” một tiếng vang thật lớn, Sở Từ hoàn toàn không đề phòng đã bị một
sức mạnh to lớn đánh bay sang bên cạnh. Đạp Vũ thượng thần tuấn mỹ vẻ
mặt giận dữ tựa Cửu Thiên Thần Đế, há chỉ muốn đánh bay hắn, rõ ràng là
hận không thể giết chết hắn.

Sở Từ hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Đạp Vũ thượng thần, đứng lên
vội chạy đến bên giường của Duyệt Nhi, đang muốn ôm lấy nàng mang nàng
về Ma Vực trị liệu.

Đạp Vũ thượng thần chắn trước mặt hắn giọng nói điềm đạm mang theo lửa giận cuồn cuộn ngập cả bầu trời: “Ngươi muốn làm gì?”

Trên gương mặt đẹp đến tà mị của Sở Từ hiện lên sự lạnh lẽo, cười nhạt: “Bổn đại gia mang nàng quay về Ma Vực chữa thương!”

Đạp Vũ ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn về phía Duyệt Nhi đang nằm trên giường, nhất thời kinh ngạc đau đớn nói không nên lời.

Tiểu ái đồ của hắn, sao biến thành dáng vẻ như vậy?

Thân người nho nhỏ đầy máu, áo vân cẩm màu trắng thấm bẩn bởi một hỗn
hợp bùn và máu, hình ảnh nhếch nhác đến độ chấn động lòng người, gương
mặt trắng noãn đáng yêu tràn đầy nước mắt và máu loãng, cái miệng nhỏ
nhắn khẽ hé ra, đã đau đến mức kêu không nổi, đầu không ngừng lắc, hai
lỗ tai nhỏ vô lực cụp xuống máu tóc đen dài, cả dáng người nho nhỏ nhẹ
nhàng run rẩy. Cho dù ai nhìn thấy cũng biết hiện tại nàng đang đau đớn
như thế nào

Nét tao nhã trên gương mặt của Đạp Vũ thượng thần trong nháy mắt vỡ tan
thành mảnh vụn, thật vất vả mới tìm về ngữ khí nói chuyện: “Ai? Ai làm
nàng bị thương thành như thế?!”

Sở Từ đẩy hắn ra, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Duyệt Nhi, lúc này Đạp Vũ
thượng thần mới kịp phản ứng, vung tay lên, một lần nữa nhẹ nhàng đặt
Duyệt Nhi xuống giường.

Đạp Vũ thượng thần tận lực duy trì bình tĩnh của mình: “Ở Thần giới ta là Tư Y.”

Cánh tay ôm lấy Duyệt Nhi của Sở Từ từ từ thu về, nhìn thấy một bàn tay
của Đạp Vũ đang ngưng tụ thần lực đặt lên trán của Duyệt Nhi, tay kia
thì không ngừng lấy đan dược từ trong đỉnh ra nên thoáng yên tâm.

Duyệt Nhi vừa mới ăn xong đan dược trong túi Càn Khôn, lúc này đã hồi
phục được một chút tri giác và sức lực, cảm giác đau làm cho nước mắt
của nàng nhanh chóng rơi nhiều hơn, giống như đứa trẻ khóc thành tiếng:
“Hu hu, đau...... Đau...... Đau quá......” Vẫn là giọng
nói mềm mại, nhưng khi Sở Từ và Đạp Vũ nghe thấy thì trái tim thắt chặt, co rút lại.

Bàn tay của Đạp Vũ thượng thần đặt ở trên trán nàng càng ngưng tụ nhiều
thần lực: “Tiểu ái đồ, ngoan, có Đạp Vũ sư phụ ở đây, rất nhanh sẽ không còn đau đớn nữa.”

Duyệt Nhi nức nở vài tiếng, hoàn toàn đau đến ngất đi.

Những ngón tay thon dài của Sở Từ nắm chặt lại, chỉ hận chính mình không có thể chia sẻ nỗi đau đớn cùng nàng. Có lẽ mấy lão già ở Ma Vực có
biện pháp chăng? Ý niệm trong đầu chợt lóe, Sở Từ quay người thoáng nhìn lại Duyệt Nhi đã ngất trên giường, rồi bay về hướng Ma Vực.

Đôi mày đẹp của Đạp Vũ nhăn lại, hai bàn tay thon dài đặt trên hai bàn
tay của Duyệt Nhi, chậm rãi khai thông kinh mạch của nàng, thần thức
tiến vào thăm dò, nhìn thấy một phần kinh mạch của Duyệt Nhi đã đứt
đoạn, bàn tay khẽ run. Tiểu ái đồ của hắn, mấy ngày không ở trong tầm
mắt của hắn lại trở thành bộ dáng này......

Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì bản thân mình có học y thuật,
có thể chữa trị hoàn toàn vết thương của nàng, nhưng cho dù có y thuật
giỏi thì hắn cũng không có cách nào giúp nàng giảm bớt đau khổ trong quá trình điều trị.

Từ từ khai thông hoàn mạch lạc của nàng, Đạp Vũ từ trong đỉnh lấy ra
nhiều bình thuốc lớn nhỏ khác nhau, bắt đầu theo trình tự dung hòa với
nhau thành một bình thuốc nước nhỏ, sau khi đút cho Duyệt Nhi uống xong
thì nhìn nàng đến ngẩn người.

Ngón tay thon thả chậm rãi lướt qua hai má của Duyệt Nhi, tay lay động,
hiện ra một mảnh khăn gấm màu trắng, lại thi pháp quyết, khăn gấm tỏa ra chút hơi nóng ấm áp. Đạp Vũ cầm tấm khăn gấm kia tỉ mỉ lau sạch nước
mắt và máu trên mặt Duyệt Nhi, khi nhìn thấy phần da thịt nơi khăn lau
qua khôi phục lại màu sắc trắng nõn thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ngón tay chạm vào chóp mũi xinh xắn của nàng, rồi lại véo nhẹ hai má
phấn hồng. Cảm giác tiếp xúc trơn láng đàn hồi khiến hắn yêu thích không buông tay. Ngón cái thon dài trắng nõn dịch chuyển xuống, xoa lên phiến môi hơi mỏng kia. Cảm giác mềm mại khiến hắn ngây ngẩn, ngón cái vuốt
qua một lượt. Trong đầu chợt nhớ đến hình ảnh khi mới bước vào cửa đã
thấy kẻ kia đang dán môi vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng

Trên gương mặt tuấn tú của Đạp Vũ mang theo một chút mơ hồ: tiểu ái đồ,
phải chăng nàng sẽ vĩnh viễn đều như vậy, có nơi dựa nên không hề sợ hãi chứ?

Đột nhiên thu hồi tay, Đạp Vũ đã khôi phục dáng vẻ thư sinh tao nhã
phong hoa tuyệt đại. Đánh giá hiệu ứng phát huy của thuốc, liền nhanh
chóng ngưng tụ thần lực toàn thân giúp Duyệt Nhi chữa thương.


Nhấn để mở bình luận

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về